NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 158

- Cô ấy tỉnh dậy trong nhà, trên giường ngủ - Sarah kể - Cô ấy không

nhớ đã về nhà bằng cách nào, không nhớ quần áo đã bị cởi. Chắc chắn cô
ấy nhớ là đã không xé rách áo khoác ngoài. Nhưng cô ấy đã bị lột sạch quần
áo. Đùi cô ấy bám đầy chất gì đó mà cô ấy nghĩ là tinh dịch. Một mắt bị
sưng to và hai cổ tay thâm tím. Cô ấy đã nhanh chóng nhận ra đã có chuyện
gì. Và cô ấy đã phản ứng giống như các nạn nhân bị cưỡng bức khác. Cô ấy
nghĩ: “Đó là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên bất cẩn như vậy.” Nhưng đó
chính là việc đã xảy ra với cô gái đó - Cô nhìn thẳng vào Moore - Chúng tôi
tự trách mình vì mọi việc, ngay cả khi bọn đàn ông làm cái việc khốn nạn
đó.

Khi nhìn khuôn mặt giận dữ như vậy, anh không thể nói gì. Anh cúi

nhìn hồ sơ bệnh án và đọc kết quả kiểm tra sức khỏe.

Tóc bệnh nhân rối bời. Một cô gái lãnh đạm, nói chuyện đều đều. Cô

ấy đi một mình, tự đi từ phòng khám về nhà…

- Cô ấy cứ hỏi chìa khóa ô tô - Sarah kể tiếp - Cô ấy nhăn nhó. Một

mắt nhắm tịt lại vì bị sưng to. Cô ấy phải tìm thấy chúng, nếu không cô ấy
sẽ không đi làm được. Tôi phải mất một lúc mới giúp cô ấy không lẩm bẩm
câu đó nữa và nói chuyện với tôi. Đó là một cô gái mà từ trước tới nay
không gặp nhiều khó khăn. Cô ấy được giáo dục tốt, sống độc lập, một nhân
viên bán hàng cho Công ty cung cấp phụ kiện khoa học Lawrence. Cô ấy
gặp gỡ mọi người suốt ngày. Và cô ấy đến đây, bị tê liệt hoàn toàn, bị ám
ảnh về việc phải tìm chìa khóa ô tô. Cuối cùng, chúng tôi mở ví của cô ấy,
lục từng ngăn và chìa khóa ở đó. Lúc đó, tôi mới khiến cô ấy tập trung nhìn
tôi và cho tôi biết đã có chuyện gì.

- Cô ấy đã nói gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.