NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 224

- Tôi không chắc mình nên nói gì, thưa ông Gwadowsky.

- Bố tôi sẽ như vậy bao lâu nữa?

- Cho đến khi nào anh bắt ông như vậy.

- Cô có ý gì?

- Anh không nghĩ là sẽ tốt hơn nếu để ông ấy ra đi sao?

Ivan Gwadowsky trừng mắt nhìn cô.

- Đúng, cho người khác sự sống dễ hơn đúng không? Và như vậy sẽ

có một giường bệnh trống.

- Đó không phãi là lý do tôi nói vậy.

- Tôi biết dạo này bệnh viện được chi trả thế nào. Bệnh nhân ở quá

lâu và các vị ăn hết chi phí.

- Tôi chỉ muốn nói điều tốt nhất cho bố anh.

- Điều tốt nhất là bệnh viện phải làm phần việc của mình.

Để không nói điều gì phải hối hận, Angela quay đi, lấy bông tắm

trong chậu, run rẩy vắt kiệt nước. Đừng đôi co với anh ta. Hãy làm công
việc của mình thôi. Anh ta là loại người đòi chiến thắng đến cùng.

Cô đặt tấm khăn ướt lên bụng bệnh nhân. Khi đó, cô mới nhận ra

bệnh nhân không còn thở nữa.

Lập tức, cô bắt mạch ở cổ.

- Chuyện gì thế? - Anh con trai hỏi - Bố tôi ổn chứ?

Cô không trả lời. Cô chạy ngang qua anh ta, lao ra hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.