trắng tinh. Có những vết cát, lẫn bụi thạch cao. Đó là loại hỗn hợp rất đặc
trưng khi người ta đi lại trong thành phố Boston.
Có lẽ ngươi dừng lại, nghe ngóng trong bóng tối, hít thở hương vị
ngọt ngào kỳ lạ trong căn phòng của cô gái. Hoặc có thể ngươi không lãng
phí thời gian mà thực hiện luôn mục đích của mình.
Không khí dường như hôi hám hơn, dày đặc hơn khi anh đi theo dấu
chân của kẻ đột nhập. Nó không chỉ là cảm giác về một thứ mùi của tội ác,
thứ mùi đó có thật.
Anh đến cánh cửa phòng ngủ. Lúc này tóc gáy anh dựng ngược lên.
Anh đã biết trước mình sẽ thấy gì trong phòng, anh tưởng mình đã chuẩn bị
tinh thần cho việc đó. Nhưng khi anh bật điện lên, nỗi sợ lại xâm chiếm anh
như lần đầu anh nhìn thấy căn phòng.
Các vết máu đã có hơn hai ngày. Dịch vụ lau chùi vẫn chưa đến.
Nhưng dù có dùng chất tẩy rửa, bình xịt khí và những chai thuốc tẩy trắng
thì họ cũng không thể xóa hết những gì đã xảy ra ở đây. Bởi không khí đã
ám màu sợ hãi.
Ngươi bước vào phòng qua cánh cửa. Rèm cửa rất mỏng, chỉ là tấm
vải côt-tông không nếp gấp. Ánh sáng từ những bóng đèn đường chiếu lên
giường qua rèm cửa, lên cô gái đang say giấc. Chắc chắn ngươi phải nán
lại một lúc, nhìn cô ấy thật kỹ và hài lòng xem xét nhiệm vụ cần thực hiện
tiếp theo. Bởi vì ngươi cảm thấy rất vui sướng vì điều đó, đúng không?
Ngươi cảm thấy ngày càng hưng phấn. Cảm giác rùng mình đó len lỏi trong
mạch máu của ngươi như một thứ thuốc phiện, đánh thức mọi dây thần kinh
cho đến khi các đầu ngón tay ngươi giật mạnh vì háo hức.
Elena Ortiz không kịp hét lên. Hoặc nếu cô có hét thì cũng không ai
nghe thấy. Không có gia đình nào sống bên cạnh, cũng không có hàng xóm
nào sống bên dưới.