NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 343

Ta biết rõ về họ nhờ những mẫu máu của họ.

Ta xem qua những ống nghiệm như thể người ta thèm một miếng sô-

cô-la đựng trong hộp và tự hỏi không biết đó có phải là mẩu ngon nhất
không. Máu của chúng ta cũng độc nhất như chính chúng ta. Bằng mắt
thường, ta có thể phân biệt những sắc đỏ khác nhau, từ màu đỏ thẫm đến
màu đỏ đậm như những trái dâu đen. Ta đã quá quen với những vật chất
mang lại cho chúng ta một bảng màu đa dạng như vậy. Ta biết màu đỏ là do
hồng cầu hê-mô-glô-bin kết hợp với khí ô-xi trong nhiều trường hợp khác
nhau. Đó chỉ là một chất hóa học, không hơn không kém. Nhưng, đúng rồi,
chất hóa học đó có một sức mạnh khiến người ta sửng sốt và kinh hãi. Tất
cả chúng ta đều xúc động khi nhìn thấy máu.

Mặc dù ta nhìn thấy nó hàng ngày nhưng nó chưa bao giờ thôi khiến

ta hồi hộp.

Ta háo hức nhìn các khay ống nghiệm. Các ống nghiệm đó được đưa

về từ khắp nơi quanh Boston. Chúng được đưa đến từ các phòng khám tư,
các bệnh viện nhỏ và những bệnh viện lân cận. Ta làm việc trong phòng thí
nghiệm chẩn đoán lớn nhất thành phố. Ở bất cứ nơi nào trong thành phố
Boston, người ta sẽ giơ tay cho nhân viên lấy máu và máu của họ sẽ đến
đây, đến tay ta.

Ta chú ý dãy ống nghiệm đầu tiên. Trên mỗi ống nghiệm đều ghi tên

nạn nhân, tên bác sỹ và ngày tháng. Cạnh dãy ống nghiệm đó có một tờ
giấy yêu cầu kèm theo. Ta lấy tờ giấy, lật nhanh và xem những cái tên trên
đó.

Khi đọc được một nửa, ta dừng lại. Ta nhìn yêu cầu xét nghiệm máu

cho Karen Sobel, hai mươi lăm tuổi, sống tại số 7536, phố Cloak ở
Brooklin. Cô ta là người Cap-ca, chưa lập gia đình. Ta biết tất cả những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.