NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 345

ta trong như sữa, phủ lên khuôn mặt đầy xương. Cô ta biến mất sau cánh
cửa, không bao giờ biết là ta đã nhìn cô ta.

Ta lại nhìn ống nghiệm của Karen Sobel trên tay. Đột nhiên máu của

cô ta xám ngoét, lạnh tanh. Con mồi này chẳng đáng cho ta đi săn khi so
sánh với con mồi vừa đi ngang qua ta.

Ta vẫn ngửi thấy mùi của Catherine Cordell.

Ta bật máy tính, dưới mục “Tên bác sỹ”, ta đánh chữ “Catherine

Cordell”. Màn hình hiện ra các bài xét nghiệm máu mà cô ta đã yêu cầu
trong vòng hai mươi tư giờ qua. Ta thấy cô ta đã ở bệnh viện từ lúc mười
giờ tối. Giờ đã năm rưỡi, và hôm nay là thứ sáu. Cả một ngày dài làm việc
tại phòng khám đang chờ cô ta.

Giờ ngày làm việc của ta đã hết.

Khi ta ra khỏi tòa nhà thì đã là bảy giờ sáng, Ánh sáng một ngày mới

rọi thẳng vào mắt ta. Lúc này ta đã cảm thấy nóng bức. Ta đi về phía khu
đỗ xe, đi thang máy lên tầng năm và đi về phía khu đỗ xe số 541. Ô tô của
cô ta đậu ở đó. Đó là một chiếc Mercedes màu vàng, mốt của năm nay. Cô
ta giữ nó sạch bóng.

Ta lấy chùm chìa khóa trong túi. Ta đã cất kỹ chúng trong vòng hai

tuần. Ta lấy ra một chiếc, tra vào ổ khóa xe.

Khóa mở tách một cái.

Ta nhìn vào bên trong và thấy thanh gạt nâng thùng để hành lý sau xe

hơi. Đây là dụng cụ an toàn tuyệt vời để phòng trường hợp trẻ con khóa ở
bên trong xe.

Một chiếc ô tô đang gầm gừ tiến vào khu để xe. Ta nhanh chóng đóng

thùng sau xe lại và bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.