NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 364

- Ồ, đầu tiên là cô ấy rất dễ thương, trông giống như Meg Ryan. Thứ

hai là vì sau khi Warren rời trường, cô ấy muốn biết lý do. Tôi không muốn
cho cô ấy biết nguyên nhân thật sự. Vì vậy cô ấy nói tiếp và hỏi có chuyện
gì liên quan đến phụ nữ không. Dường như Warren đã theo Emily quanh
trường. Cô ấy đã sợ hãi. Chẳng cần nói thì anh cũng hiểu cô ấy nhẹ người
thế nào khi cậu ta rời trường.

- Ông có nghĩ là cô ấy sẽ nhớ hai người bạn còn lại không?

- Có khả năng đó - Kahn nhấc máy và gọi Văn phòng Sinh viên - Này,

Winnie, cô có số điện thoại liên lạc hiện giờ của Emily Johnstone không? -
ông lấy bút, ghi số rồi gác máy - Cô ấy ở một bệnh viện tư ở Houston - ông
nói, rồi lại quay số - Giờ ở đó là mười một giờ, nên có lẽ cô ấy… Xin chào,
Emily phải không?… Đây là giọng nói từ quá khứ của em. Tôi là bác sỹ
Kahn ở Đại học Emory… Đúng vậy, phòng thí nghiệm giải phẫu. Lâu lắm
rồi đúng không?

Moore cúi về phía trước, mạch anh đập nhanh.

Khi Kahn gác máy nhìn anh, anh thấy câu trả lời trong mắt ông.

- Cô ấy nhớ hai sinh viên cùng thực tập khác - Kahn nói - Một sinh

viên nữ tên là Barb Lippman. Còn người kia…

- Là Capra?

Kahn gật đầu.

Người cùng nhóm số bốn là Andrew Capra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.