NANA DU KÝ - Trang 109

Tôi đạp vào đầu Satoru, bay vèo xuống mặt đất. Rồi cứ thế ba chân

bốn cẳng chạy càng xa mép sóng càng tốt.

“Trời ạ, Nana...!”
Tôi leo phóc lên vách đá gần đó, rồi núp dưới gốc một cây thông

mọc nghiêng nghiêng trên ấy. Như vậy thì chắc chắn an toàn.

“Trời ơi... Thôi mà! Sao lại leo lên tận đấy... Xuống đây mau!”
Không được! Lỡ bị sóng cuốn thì chết chắc.
“Nana, nếu mày không xuống đây thì chẳng lẽ tao phải leo lên tận

đó sao? Khó lắm đấy!”

Cuối cùng Satoru phải hùng hục leo lên mỏm đá để đón tôi.
Vậy là lần đầu tiên đến biển tôi đã nhận được một bài học mới.
Phải tránh xa biển, càng xa càng tốt.
Hương vị của biển không phải là thứ một con mèo bé tẹo có thể săn

được. Đành tự hài lòng với những gì loài người cung cấp vậy.

“Đầu tao đầy vết thương rồi này, gội đầu chắc đau lắm.”
Mặc dù Satoru cứ làu bàu suốt, nhưng chẳng mấy chốc anh lại bật

cười.

“Không ngờ Nana lại sợ biển đến mức đó. Phát hiện mới.”
Nếu chỉ đứng xa xa mà nhìn thôi thì tôi cũng thích biển lắm.
Chiếc xe xám bạc lại bon bon trên con đường dọc bờ biển. Vừa say

sưa ngắm nhìn mặt nước mang màu ngọc thạch xanh biếc lấp lánh ánh
nắng, tôi vừa khoái chí vẫy vẫy đuôi.

Nếu như không có chuyến đi này thì chắc cả đời tôi cũng chẳng thể

tận mắt thấy biển. Thế giới của tôi vốn chỉ là khu vực rất bé nhỏ xung
quanh căn hộ của Satoru mà thôi. Có thể như thế là khá rộng so với
lãnh thổ của một con mèo rồi, nhưng đem so với sự bao la rộng lớn
của thế giới này thì vẫn quả là rất bé nhỏ.

Trên thế giới này còn vô vàn, vô vàn cảnh đẹp mà cho đến chết, một

con mèo cũng không có cơ hội được nhìn thấy dù chỉ một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.