NANA DU KÝ - Trang 108

Tôi hiểu mà.
“Như đã hứa, chúng ta ghé qua biển trước khi về nhà nào!”
Tuyệt quá! Không biết ở đó có bao nhiêu vị biển trong hỗn hợp hải

sản và thịt gà nhỉ?

Giữa đường, Satoru ghé vào cửa hàng tiện lợi, vừa mua ít đồ dùng

vừa tiện thể hỏi đường.

“Gần đây hình như có một bờ kè, chúng ta ra đó nào!”
Chiếc xe đa dụng màu xám bạc tiến thẳng về phía bờ kè. Vì xách

theo chiếc lồng rất phiền toái nên Satoru đành bế tôi.

Anh bước thong dong trên con dốc xuống bờ biển. Thế nhưng...
“Ối, sao lại bung móng vuốt ra thế Nana? Đau quá!”
Không, không, không, không, nhất quyết là không!
Thứ âm thanh ầm ì như dội từ lòng đất lên là gì thế?
Tôi chưa từng nghe thấy âm thanh kiểu này bao giờ. Cái thứ âm

thanh tạo ra áp lực khủng khiếp này là gì vậy?!

Biển cả đã trải dài trước mắt. Một khối nước khổng lồ, áp đảo,

không ngừng tuôn đổ về phía tôi.

“Chà, nhìn kìa Nana, biển đó. Sóng biển nhìn thú vị quá ha?”
Thú vị?! Thú vị chỗ nào?! Gọi sự chuyển động vĩnh cửu của một

lượng nước khổng lồ mang theo nguồn năng lượng khủng khiếp thế
này là thú vị, loài người đều vô tri cả sao?! Tôi không biết người thì
thế nào, nhưng tôi biết mèo mà bị cuốn vào khối nước đó thì chết là
cái chắc.

“Chúng ta thử ra chỗ mép sóng nhé?”
Không được!!!
“Ối! Nana! Đau! Đau quá Nana ơi!”
Tôi vùng khỏi vòng tay Satoru, hớt hơ hớt hải tìm chỗ nào cao hơn.

Và chọn ngay đỉnh đầu anh.

“Vuốt của mày! Nana! Đừng bấu vào đầu tao như thế!”
Không được! Đỉnh đầu Satoru vẫn chưa đủ an toàn! Chạy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.