NANA DU KÝ - Trang 106

Vừa từ ngoài đồng về sau công việc nông gia buổi sáng, Yoshimine

nhìn tình hình trước mắt và thử đề nghị, nhưng hai vai Satoru chùng
xuống, “Không được. Nana cũng bực bội đến mức chui vào lồng nằm
dỗi rồi, nên tớ sợ là khó đấy. Nếu chúng không ưa nhau thế này thì để
Nana ở đây sẽ tội cho cả hai lắm...”

“Vậy hả, tiếc nhỉ, con mèo xuất sắc thế mà.”
Yoshimine, tôi thật sự không ghét anh, nhưng cũng không cảm thấy

có lỗi với anh được.

Vì tôi vẫn chưa có ý định xuống khỏi chiếc xe màu xám bạc.
Mặc dù Satoru có vẻ vẫn còn phân vân, nhưng vẻ mặt hung hãn

không khoan nhượng và dáng điệu giận dữ của mèo vằn đã khiến anh
bỏ cuộc. Anh đành mang chiếc lồng chứa tôi ra xe.

“Tiếc quá, thật đấy.”
“Miệng nói thế mà mặt cậu trông vui chưa kìa.”
Giọng Yoshimine có vẻ đùa cợt, còn Satoru chỉ đáp lại bằng một

tiếng “hức” trong cổ họng, như thể bị nói trúng tim đen.

“Ờ thì... đúng là tớ không muốn phải xa Nana tí nào...”
“Nếu thương nó đến thế thì vì lý do gì mà phải cho nó đi?”
Ố Ồ, một cú ném ăn điểm trực tiếp đấy, Yoshimine. Giống như cách

anh thò tay vào lồng xách thẳng tôi ra trong lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau vậy!

Satoru chỉ im lặng một cách khó xử mà không trả lời. Thấy thế,

Yoshimine nhún vai, “Thôi bỏ đi!” mà không gặng hỏi thêm nữa.
“Nếu có khó khăn gì thì cậu cứ đến đây. Tớ chẳng vợ con gì, cũng
chẳng giàu có là bao, nhưng được cái không bao giờ thiếu ăn cả.”

“Nhưng mà Chatoran và Nana...”
“Chúng không giết nhau là được. Nếu cần, tớ sẽ dùng vũ lực bắt hai

con phải chung sống hòa bình. Cần quái gì biết chúng có hợp nhau
không, chúng chỉ là thú nuôi thôi mà!”

“Đừng nói kiểu đó, cậu làm tớ căng thẳng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.