NANA DU KÝ - Trang 116

nếu làm thế với con mèo Momo, chắc anh sẽ bị nó giơ vuốt “chào hỏi”
ngay.

“Nhờ mày đấy nhé, nhớ vui vẻ với họ.”
Lần này, dường như Toramaru đã nhìn rất sâu vào mắt anh trước khi

sủa thêm một tiếng đồng ý.

❆❆❆

Ngày hôm nay trong chiếc xe đa dụng màu xám bạc không còn

ngân vang giai điệu nghe như tiếng bồ câu vỗ cánh nữa.

Chiếc đầu đĩa được nghỉ ngơi, thay vào đó là âm thanh rè rè phát ra

từ radio. Một người đàn ông có vẻ đứng tuổi đang nhiệt tình quảng cáo
cho một quyển sách nào đó, hình như là một diễn viên; nhưng một
người chững chạc là thế mà lại toàn dùng những từ như “hết sảy” hay
“quá xá” để đệm thêm vào bài nói chuyện của mình thì thật lạ tai, nhất
là khi ông cam đoan mình thích quyển sách này “hết sảy” thì ngay cả
một con mèo như tôi cũng phải bật cười.

Mà thôi, sách có hay đến mấy đi nữa thì loài mèo cũng không biết

đọc chữ. Như lúc trước đã giải thích, nếu chỉ xét về khả năng nghe thì
đa số động vật có thể coi là tinh thông rất nhiều ngoại ngữ của loài
người, nhưng khả năng đọc chữ thì hoàn toàn ngoài tầm chân với. Có
thể nói, khả năng đọc chữ chính là khả năng đặc thù chỉ được ưu ái
dành riêng cho loài người.

Tôi nghe Satoru lẩm bẩm, “Chà... sách do ông Godama giới thiệu

thì phải đọc thôi...” Khi ở Tokyo cũng vậy, Satoru luôn dành nhiều
thời gian để đọc sách hơn là xem ti vi, thỉnh thoảng anh còn vừa đọc
vừa tuôn nước mắt như mưa, những lúc ấy tôi mà nhìn sang là thể nào
anh cũng xấu hổ la lên, “Không được nhìn!”

Sau chương trình giới thiệu sách của ông chú nhiệt tình, radio phát

một bài hát thiếu nhi.

Nhô cao vượt trên những đám mây, nhìn xuống hết núi non tứ phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.