NANA DU KÝ - Trang 192

Một căn nhà vắng chủ, làm sao chống chọi được khi mùa đông tới?
Đến khi nghe những lời này của chị, Noriko mới biết mình đã được

chị bao bọc kĩ đến mức nào, đến nỗi trước đó không bao giờ bà phải
biết đến những khó khăn chị mình đã gánh.

Chắc chắn chị quyến luyến ngôi nhà nơi quê cha đất tổ hơn bà nhiều

lắm, nhưng vì bà, chị sẵn sàng từ bỏ nó, và cho tới chết cũng chưa
từng than thở nỗi nhung nhớ với bà một lần nào.

Noriko vẫn luôn tâm niệm sẽ đền trả lại cho chị mọi điều chị đã làm

cho bà, nhưng cả hai anh chị lại ra đi quá vội vàng.

Ít ra, bà muốn làm thật nhiều điều cho Satoru, nỗi bận tâm của anh

chị, nhưng có lẽ, bà đã thất bại ngay từ đầu.

Chưa làm được gì cho Satoru thì mọi thứ đã muốn kết thúc cả rồi.
Em xin lỗi chị.
Em đã không thể mang lại hạnh phúc cho Satoru.
Ngược lại chỉ toàn làm nó bận lòng vì mấy chuyện lặt vặt. Như cái

tin nhắn có tiêu đề Cười này. Trông như Satoru đang đùa, nhưng thực
ra đó là cách nó thể hiện sự lo lắng quan tâm tới bà.

Từ khi về ở với bà, thằng bé đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu

chuyện, già dặn như người lớn. Nhưng bà tự hỏi, liệu đó có phải là bản
tính của Satoru không?

Chị của Noriko là một người tinh nghịch và hay gây rắc rối, mỗi lần

bà phàn nàn chị mình phiền phức là chị bà lại cười toe toét sung
sướng. Vả lại khi anh chị bà còn sống thì Satoru cũng là một đứa bé
khá hiếu động, ngay cả đối với Noriko là người ít khi đến chơi mà
thằng bé vẫn sẵn sàng sà tới nũng nịu theo kiểu của một đứa trẻ
thường được cưng chiều, và quấn chặt lấy bà mà “dì ơi, dì ơi” suốt,
thỉnh thoảng còn đòi bế ẵm.

Một đứa bé ngây thơ là thế, vậy mà khi theo bà về thì bắt đầu lầm lì

ít nói. Không phải vì cha mẹ mất khiến nó phải trưởng thành sớm, mà
có lẽ là tại Noriko đã nghiêm khắc quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.