NANA DU KÝ - Trang 208

nhanh chóng với cuộc sống mới...” Nói đến đây, Satoru bật cười khe
khẽ. “Cháu cảm thấy thật may mắn vì được dì nhận nuôi.”

Noriko hơi sặc như thể ngạc nhiên lắm, đôi mắt bà ngó qua ngó lại

một cách ngượng ngùng. Rồi bà cúi đầu nói thật khẽ.

“Dì... không phải là một người giám hộ tốt. Nếu không phải tại dì,

chắc chắn cháu đã...”

Nhưng Satoru làm như không nghe thấy, chỉ điềm tĩnh lặp lại.
“Cháu cảm thấy thật may mắn vì được dì nhận nuôi.”
Từ cổ họng Noriko phát ra một tiếng như thể ếch kêu.
Là ai chê tiếng gừ gừ trong cổ họng tôi là khó nghe lúc mới gặp ấy

nhỉ? Chẳng phải bà kêu còn to hơn ấy à?

“Nhưng dì... dì đã lỡ kể cho cháu nghe mọi chuyện ngay lúc mới

nhận cháu về...”

“Đến một lúc nào đó cháu cũng phải biết thôi mà. Dì không làm gì

sai cả.”

Nhưng Noriko vẫn cúi gầm mặt, khẽ sụt sịt. Tiếng ục oạc như ếch

kêu vẫn không ngừng vang lên kèm theo những lời xin lỗi.

Giá như lúc đó dì khoan cho cháu biết...
Cuối cùng, bà nói câu ấy với giọng khàn khàn.

❆❆❆

Khi nghe tin dữ về vợ chồng anh chị, Noriko, lúc ấy vẫn độc thân,

đã đến dự đám tang với quyết tâm nhận nuôi Satoru. Chẳng thể làm gì
để trả ơn được cho chị nữa, ít nhất cô muốn nhận nuôi đứa cháu trai
này. Đứa con mà chị cô quan tâm lo lắng. Cô muốn làm mọi thứ mình
có thể cho Satoru.

Gia đình anh rể chỉ đến cho có, họ ra về mà chẳng ngó ngàng đến

Satoru lần nào, như thể đối với họ, Satoru chẳng có quan hệ thân thích
máu mủ gì hết. Cứ nhìn thái độ của họ dành cho chị cô khi còn sống là
đủ hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.