NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 105

bất tài, không đáng kêu bằng cha đó thôi.

- Bẩm thượng quan, tôi đâu dám vậy.

- Tôi biết rồi, tráng sĩ dục dặc, ấy là vì tráng sĩ không có anh em, tráng

sĩ sợ làm con nuôi tôi, phải đổi họ lại, thì không còn ai mà nối tông môn
của tráng sĩ, có phải như vậy hay không? Xin tráng sĩ đừng ngại điều ấy.
Tôi không nỡ ép như vậy đâu. Dầu tráng sĩ chịu làm con nuôi tôi, tôi cũng
không dám biểu đổi họ đâu mà sợ.

- Bẩm thượng quan, việc thượng quan tính đây là việc quan hệ lắm.

Vả tôi quê quán ở Sơn Tây, mồ mả ông bà đều ở đó, nếu tôi làm con nuôi
thượng quan thì tôi làm sao mà viếng thăm mồ mả cho được.

- Ôi! Việc ấy có chi mà gọi là quan hệ. Tráng sĩ ở đây, ngày nào muốn

viếng mồ mả thì tôi cho quân đưa đi. Ði ít ngày rồi trở lại có can chi mà sợ.

- Xin thượng quan cho phép tôi suy nghĩ rồi ngày mai tôi sẽ trả lời.

- Ðược!

Mãn tiệc rồi quan Chánh sứ dạy quân hầu dọn thơ phòng để cho

Thanh Tòng nghỉ ngơi.

Ðêm ấy Thanh Tòng nằm suy nghĩ, nếu mình ham sung sướng, cứ ở

đây làm con nuôi người ta, thì làm sao lên Cao Bằng thọ hình theo như
chiếu của vua cho được. Mà mình qua Thái Nguyên là có ý tìm nàng Lệ
Bích. Nếu mình không ở đây thì làm sao mà tìm. Chàng suy tới nghĩ lui
hoài, đến sáng bữa sau chàng mới nhứt định chịu ở làm con nuôi quan
Chánh sứ Huỳnh Như Hào, đặng có sai Tô Hộ đi khắp đạo Thái Nguyên
mà tìm Lệ Bích. Chàng tính nếu tìm không được, thì chàng sẽ giả chước về
Sơn Tây thăm mồ mả, rồi chàng thoát thân mà lên Cao Bằng, có lẽ cũng
không khó gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.