NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 27

trên thạch bàn thì sợ hãi, lật đật chạy riết lại ôm cha. Chừng nàng biết cha
đã chết rồi, thì nàng đau đớn quá, nên đồng khóc nghe rất thảm thiết.

Thanh Tòng đứng nép dựa vào gốc cây, tay còn cầm cây độc kiếm,

nhưng mà vì lỡ tay rồi chàng ăn năn quá nên hai hàng nước mắt chảy ròng
ròng.

Lệ Bích ôm cha mà khóc một hồi, rồi nàng tức giận đứng dậy kêu

quân hầu mà hỏi rằng: ''Công tử Thanh Tòng đến đây mà giết cha ta phải
không? Sao bây không bắt nó cho ta, bây lại thả cho nó chạy đi?

Thanh Tòng bước ra quì trước mặt Lệ Bích, hai tay nắm cây kiếm mà

đưa lên và nói rằng: ''Tội tôi đáng chết. Xin nàng lấy cây kiếm nầy mà báo
thù cho cha''.

Lệ Bích thấy Thanh Tòng thì giận run, quyết giết kẻ thù mà rửa hờn,

nên nàng giựt cây kiếm rồi đưa lên muốn chém đầu Thanh Tòng. Mà đưa
cây kiếm lên rồi, nàng thấy Thanh Tòng quỳ trơ trơ chịu chết, nàng lại bất
nhẫn, không đành hạ thủ, nàng đứng ngó chàng trân trân, hai người nhìn
nhau, cả hai đều rơi lụy, song không nói được một tiếng chi hết. Nàng ngó
chàng một hồi rồi xui xị, quăng cây kiếm và kêu quân mà biểu đuổi Thanh
Tòng ra khỏi cửa cho mau.

Thanh Tòng và khóc và lượm cây kiếm mà đi ra.

Lệ Bích hiệp với thể nữ mà đem thây cha vào dinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.