NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 25

- Lão giận cha của công tử vô công mà đắc thưởng, nên lão nói như

vậy đó mà thôi, chớ lão có thù oán chi đâu.

- Thưa nhạc phụ, dầu nhạc phụ không kết thù kết oán nhưng mà

nghiêm đường của con bị nhục, thì có thế nào mà phui pha cho được. Con
xin nhạc phụ, như muốn giải hòa, thì nhạc phụ chịu phiền qua dinh nghiêm
đường của con mà dã lã cáo lỗi ít lời, cho nghiêm đường của con hết giận,
được như vậy thì con đội ơn nhạc phụ lắm!

Quan Thái úy vừa nghe tới đó thì ông nổi giận, nên ông trợn mắt, vỗ

bàn mà nạt rằng: ''Bớ Thanh Tòng, mi biểu lão như muốn gả con cho mi,
thì phải qua mà xin lỗi cha mi hay sao? Cha. chả, sao mi dám khi lão đến
thế vậy hứ? Thử mi về mi biểu thằng cha mi qua đây mà lạy lão coi lão có
hết giận hay chưa mà, sao mi lại dám thêu đòi như vậy?“.

Thanh Tòng lắc đầu đáp rằng:

- Thưa nhạc phụ, con phân như vậy, là con muốn cho Tần Tấn một

nhà, chớ nào phải con dám khinh khi nhạc phụ. Nhạc phụ đã không khứng
thuận hòa, mà nhạc phụ còn nhục mạ nghiêm đường con thêm nữa,thế thì...
con xin lỗi cùng nhạc phụ... con dằn nữa sao cho được?

- Mi không dằn được rồi mi làm sao ta?

- Thưa nhạc phụ, nhạc phụ cũng biết thảo thân là đạo trọng có lẽ nào

con bít lỗ tai mà để cho người ta đánh chửi nghiêm đường con hay sao?
Nghiêm đường con bị nhục, thì tự nhiên con phải lo báo thù. Thà là con
chết, chớ sống mà thất hiếu với cha, sống làm sao được?

- Chà chà! Mi tính báo thù cho cha mi! Mi muốn tranh hơn thua với

lão phải không? Hứ! Rất đỗi thằng cha mi, lão còn đánh gãy răng; mi là đồ
con nít, tài cán gì mà nói phách?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.