NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 112

ngâm, nãy giờ chỉ ngồi nghe Tiểu Trừng nói chuyện, thế mà cô bé không để
ý nhận ra.

“Bố có một chuyện…muốn… muốn nói…”

Giọng bố khác lạ.

Không khí bữa ăn trở nên căng thẳng, mẹ nhìn bố chằm chằm, Tiểu

Trừng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng thần sắc trên gương mặt bố
làm nó sợ không dám cười nữa, Lạc Hi buông bát đũa xuống, Hạ Mạt căng
thẳng, một ý nghĩ thoáng vụt trong đầu, cô bé lo lắng không biết có phải bố
bị bệnh hay không.

“Bố xin lỗi.”

Bố căng thẳng, day dứt đưa tay lau mồ hôi trên trán, hình như bố rất

lúng túng không biết nên bắt đầu như thế nào, mồ hôi ra càng lúc càng
nhiều trên gương mặt mập mạp của bố.

“Bố”, Doãn Hạ Mạt nói khẽ, “bố nói đi, không sao đâu”.

Bố bối rối nhìn cô bé, lại hốt hoảng nhìn những người xung quanh,

ánh mắt bố dừng lại trên gương mặt Lạc Hi, cổ họng tắc nghẹn lí nhí như
tội nhân, bố nói: “Xin tha lỗi… sau này…Tiểu Hi không sống cùng chúng
ta nữa… hãy tha lỗi”.

Một câu nói này.

Sắc đêm nín thở, im lặng như tờ, chiếu qua cửa sổ.

Không khí trong phòng ăn như đông cứng lại, không một tiếng động,

không ai cử động, tất cả như đang trong một giấc mộng hoag đường, người
nào người nấy ngừng thở, cứng đờ như những bức tượng gỗ.

Con mèo đen đang ngủ trong ổ trên bậu cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.