NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 119

“Vì thế tôi mới nói, không biết phải cảm ơn em thế nào”. Lạc Hi vẫn

mỉm cười, trong đôi mắt đẹp như ngọc đen, hai con ngươi lạnh lùng. Hắn
thừa hiểu, mà sao hắn không hiểu được cơ chứ, cô bé hoàn toàn có thể
không quan tâm, khoanh tay thờ ơ đứng nhìn hắn thu dọn hành lý quay lại
cô nhi viện. Nhưng cô bé đã không thể, cô bé đã phải cố hết mình giành
giật cho hắn cơ hội sang Anh du học.

Chỉ là…

Đau đớn tái tê trong trái tim.

Lạc Hi mím chặt môi, “Chỉ là, nếu là Tiểu Trừng, em có để nó ra nước

ngoài không?”.

Hạ Mạt cứng đờ người.

Cổ họng cô bé nghẹn cứng không nói nên lời. Không, Tiểu Trừng là

người thân yêu duy nhất còn lại trên đời này của cô bé, cô bé không thể rời
xa nó.

Lạc Hi hiểu rõ nét mặt của Hạ Mạt, giá lạnh từ trái tim dồn lên, tràn

khắp cơ thể, “Đúng thế, em không thể dứt bỏ Tiểu Trừng vì em yêu nó”.

Mấy phút trôi qua, hắn lắc đầu, lại nói bằng cái giọng mỉa mai chọc

tức:

“Còn tôi chẳng qua chỉ là người qua đường, có thể nhận được chút ơn

huệ của các người thì ắt hẳn càng phải cảm kích mới đúng. Đứa trẻ lớn lên
trong cô nhi viện tất nhiên không nên tham lam thái quá, ngay đến bố mẹ
đẻ chúng còn vứt bỏ thì chúng lấy tư cách gì mà dám tham vọng có được
tình yêu của người khác chứ?”

Cô bé nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.