NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 120

Cô bé có thể nhận thấy sự yếu đuối trong lời nói của Lạc Hi, có thể

nghe thấy sự bi thương đau đớn trong giọng của Lạc Hi. Hắn cùng một loại
người với cô bé, cô bé đã từng nghĩ phải đề phòng hắn, nhưng lại không
nghĩ tới việc sẽ làm hại hắn đến mức như thế này. Nhưng mà, cô bé cũng
không thể để bố một lần nữa phải chịu đau khổ khi bị mất việc, lại càng
không tể tỏ thái độ quá quyết liệt trước mặt Âu Thần, làm như vậy chắc
chắn sẽ khiến Âu Thần càng trở nên nguy hiểm hơn.

“Tiểu Trừng và bố thực sự rất yêu thương anh.”

Cô bé nói nhỏ.

“Yêu thương tôi?” Lạc Hi cười lớn, cười muốn đứt hơi, “Yêu thương

tôi nên mới để tôi một lần nữa quay về cô nhi viện? Bà Tống cũng yêu
thương tôi, cũng vì yêu thương tôi nên mới mở to mắt nhìn thằng con mình
biến tôi thành thằng ăn cắp rồi kêu cảnh sát tới bắt đi? Mẹ cũng bảo yêu tôi
nên mới quẳng tôi lại trong khu vui chơi, để rồi tôi như một thằng khờ ngu
ngốc đứng chờ nơi đó suốt ba ngày ba đêm?”.

Hạ Mạt không nói gì.

“Tình yêu đó quá rẻ mạt.” Bờ môi Lạc Hi từ từ thể hiện cái cảm giác

đang nếm phải vị đắng tàn khốc, ánh mắt lạnh lùng băng giá, “Rẻ mạt tới
mức không bằng chiếc bánh bao giá một đồng”.

Đại sảnh sân bay người thưa thớt.

Ánh nắng rực rỡ chiếu qua bức tường kính.

Hạ Mạt nhìn vào mắt Lạc Hi.

Trong đôi mắt cô bé có làn gió đêm trầm lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.