NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 123

“Tôi không muốn để cho em quên tôi, tuy tôi cũng không thích em,

nhưng là thế này, tự dưng mình bị người ta quên lãng, thì trong lòng cảm
thấy không được thoải mái lắm.” Đột nhiên Lạc Hi nhìn cô bé đắm đuối, nụ
cười ranh mãnh đẹp mê hồn.

Cô bé chợt cảnh giác.

Lùi lại một bước.

Nhưng hắn đã ôm được vai cô bé, tay phải ép sau gáy Hạ Mạt, giữa

đại sảnh sân bay đầy người qua lại, tiếng loa phát thanh không ngừng thúc
giục hành khách lên chuyến bay, Hạ Mạt cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi cô bé!

Hạ Mạt kinh hãi giãy giụa.

Lạc Hi lúc đầu chỉ muốn giả vờ hôn cô bé một cái, muốn cô bé không

quên được mình, đánh dấu một dấu nho nhỏ vào trái tim cô bé, thế là tuyệt!
Nhưng, đôi môi cô bé sao mà mềm mại đến thế, thân thể cô bé đang giãy
giụa sao mà thơm ngát tuyệt vời đến thế, trong đôi mắt mở to kinh hoàng
của cô bé như có ánh sao sáng đang lấp lánh.

Còn hắn, con người đang phải chuẩn bị rời xa cô bé.

Hắn nín thở.

Sau đó.

Hôn mạnh hơn.

Trong trăn trở, trằn trọc, bờ môi hai người họ xiết chặt nhau hơn, miết

chặt vào nhau hơn. Bờ môi Lạc Hi hừng hực nóng bỏng, làn môi cô bé ngọt
ngào mềm mại. Đầu óc chỉ còn là khoảng không trống rỗng, trái tim dồn
dập, nhịp đập hoảng loạn. Hắn ôm cô bé càng chặt, không cách gì thở được,
không cách gì nghĩ được, hắn hôn cô bé như không cách gì buông ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.