NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 126

Cô bé kêu hắn lại, gỡ chiếc guitar nãy giờ vẫn đeo sau lưng đưa qua

cho Lạc Hi. Lạc Hi ngạc nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi dây
màu bạc, chiếc đàn vang lên tiếng “weng”. Hắn mím chặt môi, cầm lấy
chiếc đàn rồi tiếp tục bước về phía trước.

Hạ Mạt vẫn đứng đó.

Cô bé yên lặng nhìn theo sau, nhìn Lạc Hi dần đi xa, nhìn Lạc Hi đi

qua cửa kiểm soát, nhìn Lạc Hi đặt chiếc vé vào tay cô tiếp viên, nhìn Lạc
Hi lặng lẽ không ngoái đầu lại. Yên lặng, nơi nào đó trong trái tim cô bé
rách ra một lỗ thủng, hình như có cái gì đó đang từ từ chui ra, bỏ đi mất.

Lạc Hi bước đi.

Giây phút cuối cùng trước khi bước qua cánh cửa, hắn quăng chiếc

guitar bỏ ra ngoài cổng bay, cô tiếp viên ngạc nhiên gọi lại, nhưng hắn chỉ
khua tay rồi đi thẳng cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại.

Chiếc đàn guitar bị vứt bỏ lặng lẽ nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Hạ Mạt lặng yên đứng giữa đại sảnh sân bay.

Ngày hôm đó, hình như là một ngày mặt trời chói chang nhất của mùa

hè năm đó. Qua bức tường kính đại sảnh sân bay, những sợi dây trên chiếc
guitar bị ánh nắng chiếu vào phản chiếu muôn vàn ánh sáng lấp láy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.