Trân Ân trố mắt nhìn Đào Thục Nhi, hèn gì việc được tuyển chọn là
trợ lý cực kỳ thuận lợi ngoài tưởng tượng. Ba ngày trước vừa mới ghi tên,
hôm nay đã có điện thoại gọi tới yêu cầu gặp mặt, nhân viên công tác phụ
trách quản lý môi giới của công ty nhìn thấy Trân Ân và Hạ Mạt cũng
chẳng nói gì nhiều, trực tiếp phái người đưa họ tới chỗ này, họ bảo để tự
các ngôi sao tiếp xúc lựa chọn cho vừa ý. Chà, Trân Ân lại cứ nghĩ là vận
may đúng là đã tới, trong mùa hè này tiền lương làm thêm ắt có thể rủng
rỉnh một chút.
Hóa ra là thế này.
Hai người xin ứng tuyển làm trợ lý cho Đào Thục Nhi sao?
Lòng Trân Ân thắt lại. Công không thích cái cảm giác này, rõ ràng là
bạn học cùng lớp, lẽ nào lại phải như một ôsin đi phục vụ người ta cơ chứ.
Chả khác gì năm nào bố mình bị Thiếu gia sai làm tài xế cho Hạ Mạt, mất
bao nhiêu năm Trân Ân mới có thể trút bỏ được mặc cảm tâm lý không dễ
chịu này.
“Sao hả? Các bạn biết nhau à?”, Jam nghi ngờ hỏi Đào Thục Nhi, rõ
ràng anh ta quên hôm qua đã gặp họ.
“Họ… là bạn học cùng lớp với em…”, Đào Thục Nhi miễn cưỡng trả
lời.
Jam cúi đầu lật qua lật lại xem mấy tờ lý lịch, đơn xin ứng tuyển, nói:
“Ờ đúng rồi, bọn họ cùng trường với em, công ty cho rằng như vậy việc
chăm sóc em sẽ càng thuận tiện hơn, chỉ có điều không ngờ là họ lại cùng
chung lớp với em thôi. Sao hả, bạn học cùng lớp thì có gì không ổn? Tính
nết họ không hay à?”
“Không!”, Đào Thục Nhi đỏ mặt vội vàng lắc đầu, “Chỉ là cảm
thấy…”