NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 148

Hạ Mạt lắc đầu, “Đâu có, cậu cả nghĩ quá. Này, phát thanh viên gọi

cậu rồi đấy, nào, mình đỡ cậu đi, cẩn thận…”

Thời gian còn lại, Hạ Mạt cứ ngồi yên lặng trong góc phòng xem Đào

Thục Nhi nhảy múa ca hát trong phòng thu hình, hình như Thục Nhi không
hề nhớ đến vết thương trên đầu gối. Một tiếng đồng hồ sau, tiết mục mới
thu hình xong, sau khi đưa Đào Thục Nhi tới bệnh viện khám rồi lại đưa cô
về nhà, đồng hồ đã chỉ mười giờ đêm.

Tiểu Trừng ngồi trên sofa trong phòng khách đọc sách chờ chị.

Thấy chị về, cậu vào bếp bưng mâm cơm nóng hổi, có cả món canh

hầm ngon tuyệt ra, đợi chị ăn xong dọn dẹp rửa sạch bát đũa rồi mới về
phòng mình. Hạ Mạt ngồi tựa vào chiếc sofa nhỏ đăm chiêu nhìn lên trần
nhà, một lúc lâu, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu giở vở học bài, chuẩn bị
cho kỳ thi hết kỳ.

***

Có sự chăm sóc của Hạ Mạt, vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi

nhanh chóng hồi phục, hơn một tuần sau, vết thương đã khép miệng, lên da
non mới tươi hồng. Là trợ lý của Đào Thục Nhi, Hạ Mạt cùng cô ấy nghỉ
học, cùng cô ấy đi biểu diễn thu hình, hai người tiếp xúc càng lúc càng
nhiều, dần dần trở nên thân mật không còn khoảng cách.

Trân Ân cũng hơi ganh tỵ.

Từ khi hai người họ cùng được nhận làm trợ lý cho hai sao khác nhau,

họ nghỉ luôn công việc làm thêm ở cửa hàng bánh, hằng ngày họ chỉ có cơ
hội gặp mặt nói chuyện với nhau những lúc lên lớp. Nhưng xưa nay Hạ Mạt
lên lớp rất chăm chú nghe giảng, ghi chép bài, báo hại Trân Ân chả lúc nò
dám quấy rầy phiền nhiễu. Thật tội cho Trân Ân, cơ hội để tán chuyện với
Hạ Mạt chỉ còn mấy phút giải lao giữa các tiết học, vậy mà mấy phút ít ỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.