dễ cho ra nhiều phần tính toán, chỉ dựa vào những gì ghi chép trên sách vở
là không ổn”. Hạ Mạt nhìn Vi An thu hình xong đã đi ra ngoài, đang đứng
nói chuyện với Jam, hình như là đang giới thiệu cô gái rất cao đứng bên
cạnh mình, “Cậu có cần phải qua đó không? Vi An đang ở kia kìa”.
Trân Ân ngó qua, “Vi An lại tiến cử cô em họ ấy mà, mình qua đó chỉ
làm phiền họ”.
“Em họ?”
“Ừ, nghe nói anh Jam đang phụ trách tuyển gương mặt mới cho công
ty, cũng tiến hành được mấy đợt rồi, nhưng mà chưa tìm được ai thật sự
xuất sắc. Thế là rất nhiều người trong giới nghệ sĩ liền tiến cử với Jam bạn
bè, người thân của mình, miếng ngon không được lọt đến tay người ngoài
mà. Cô em họ đó của Vi An mình đã gặp qua vài lần, rất đặc biệt, cá tính.
Theo mình đánh giá, nếu được vào công ty, khả năng sau này sẽ phát triển
rất tốt”. Trân Ân quay đầu, nói với Hạ Mạt: “Thực ra, mình thấy cậu còn
xinh đẹp hơn cô ta, nếu như có người chịu tiến cử cậu thì hay biết mấy,
không chừng cậu lại thành hotgirl ấy chứ”.
Hạ Mạt cười: “Mình đâu có biết hát”.
“Sao lại không? Ngày xưa cậu đã từng tham gia chương trình Super
star rồi còn gì!”, Trân Ân nguýt Hạ Mạt một cái, hồi lâu cô lại nói, “Cậu
biết không, Vi An trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực,
Thục Nhi cũng đâu có xinh đẹp gì, còn như cậu, chả cần phải trang điểm
nhìn vẫn ăn đứt họ!”. Nói đoạn cô trợn to mắt hốt hoảng.
Đào Thục Nhi cũng đã thu xong hình đi ra, lúc ngang qua chỗ Vi An,
không hiểu vô tình hay cố ý, vai Vi An hơi xoay qua va vào Đào Thục Nhi,
Đào Thục Nhi mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Trân Ân thất kinh nhìn Hạ Mạt cũng đang quay qua nhìn mình.