Hạ Mạt cắn môi.
Hai người cùng đứng bật dậy, Hạ Mạt chạy lại phía đó. Ai chà, vẫn
còn may, Đào Thục Nhi chưa bị thương, cô ấy chỉ sợ hãi rụt rè run run ngồi
phệt dưới đất, đôi mắt như muốn bật khóc nhìn Vi An ngoa ngoắt. Hạ Mạt
vội vàng đỡ Đào Thục Nhi dậy, đưa khăn cho cô ta lau vết bẩn trên tay,
quan tâm hỏi Thục Nhi có bị đau chỗ nào không. Đào Thục Nhi người run
lẩy bẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rớt trên sàn nhà.
Lòng Jam quặn đau, nét mặt không còn giữ được bình tĩnh. Trân Ân
đứng đằng sau Vi An nhìn chết trân không nói câu nào. Ngược lại, cô em
họ của Vi An ngồi thụp xuống vội vàng giúp Đào Thục Nhi nhặt túi xách
rơi dưới đất, trong làm cảm thấy áy náy đưa lại cho Hạ Mạt.
“Xin lỗi, vừa rồi…”
Cô gái đó dáng người mảnh dẻ, cao chừng 1m74, mái tóc vừa mỏng
vừa ngắn, gương mặt không trang điểm gì nhưng nhìn sáng sủa hiền hòa,
có nét rất giống con trai.
“Đào Thục Nhi!”
Vi An gầm lên giận dữ khiến mọi người xung quanh đều giật mình
ngoái lại nhìn, phòng thu hình lúc này yên lặng không một tiếng động. Trân
Ân ngượng ngập, lúng túng muốn kéo Vi An lại nhưng bị Vi An điên tiết
hất tay ra, Vi An tiến lên một bước, đôi mắt dữ tợn trợn tròn, lửa bốc ngùn
ngụt nhìn như chụp lên Đào Thục Nhi đang khóc, “Tôi cảnh cáo cô! Sự
nhẫn nại của tôi là có giới hạn! Đáng chết! Nếu như châm lửa vào tôi, để
xem xem trong cái làng giải trí này rốt cuộc là cô phải biến mất hay là tôi
sụp đổ!”
Những người chứng kiến đưa mắt nhìn nhau, không lý giải nổi tại sao
Vi An đã đụng ngã người ta lại còn nổi điên chửi mắng.