NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 170

ủng hộ, giúp đỡ cậu!”

Trân Ân cười, gương mặt xán lạn.

Trong lòng Hạ Mạt cảm thấy ấm áp hơn, “Cảm ơn cậu, Trân Ân”.

“Cảm ơn cái quái gì!” Trân Ân đảo tròn mắt, cười ha ha, nói: “Chả

bằng cậu nói cho mình nghe nếu có thể gặp lại Lạc Hi, cậu thực sự không
hề có tí ti cảm giác nào à?”.

Hạ Mạt ngẩn người.

Rất lâu rất lâu cô không nói được câu nào.

***Những ngón tay đẹp thon dài.

Một tờ fax.

Trên chiếc xích đu màu trắng ngoài ban công, màn đêm rọi xuống ánh

sao nhàn nhạt, những dòng chữ trên bản fax nhìn không rõ, vậy mà những
ngón tay trên đó cứ lưu luyến không rời. Trong ánh sao thanh nhã như
sương, đôi môi đẹp tựa cánh hoa anh đào, làn da mịn màng tinh tế tựa men
sứ, trên chiếc ghế xích đu, chàng trai yên lặng nhìn vào tờ fax, giống hệt
như chàng trai tuấn tú trong thần thoại Hy Lạp mòn mỏi nhìn hoa thủy tiên
gục chết.

“Cậu ấy sao vậy?”

Người quản lý tên Kiều đứng bên bức tường kính nghi hoặc hỏi trợ lý

Khiết Ni của Lạc Hi. Từ lúc nhận bản fax của Công ty Biểu diễn Nghệ
thuật Sun một tuần trước đó, Lạc Hi trở nên cực kỳ quái lạ. Không những
đáp ứng nhận lời giúp đỡ khuếch trương thanh thế cho gương mặt mới, tên
tuổi chưa bao giờ xuất hiện trong làng nghệ của Công ty Biểu diễn Nghệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.