thuật Sun, lại còn thường xuyên ngồi ngây người trầm ngâm, hồn xiêu
phách lạc đi đâu không rõ.
Khiết Ni nhìn Lạc Hi ngồi ngoài ban công.
Cô đã theo Lạc Hi hai năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Hi khác
thường như vậy. Nhưng cô không kinh ngạc như anh Kiều, bởi vì cô đã
xem qua bản fax, trên đó có một cái tên vô cùng thân thuộc. Cô biết tại sao
Lạc Hi lại đột ngột như người đánh mất phương hướng như vậy.
“Hình như em biết chuyện gì đó?”
A Kiều nhìn Khiết Ni thăm dò, không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại có
thể mỉm cười như như vậy được.
Ngoài ban công, Lạc Hi cũng mỉm cười.
Nụ cười của Lạc Hi giống như một đứa trẻ nhưng lại có phần ác ý,
giống như đang tưởng tượng đến một trò đùa dai dẳng. Lạc Hi dứng dậy đi
vào phòng, anh nói với A Kiều: “Liên hệ với Công ty Sun nói là tôi muốn
đến xem tình hình đào tạo những người mới thế nào”.
“Cái gì?!”
A Kiều mở to mắt. Việc đào tạo người mới ở các công ty khác có gì
đáng xem đâu!
***Buổi sáng ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Trong phòng luyện tập vũ đạo.
Nắng rọi lên những tấm gương treo bốn phía xung quanh phản chiếu
lại chói mắt. Tiếng nhạc khá lớn vang vọng trong không gian trống trải của
phòng tập. Các cô gái đang luyện múa, mồ hôi ướt đẫm người, rơi cả xuống
sàn gỗ, không cẩn thận giẫm vào có thể sẽ trượt ngã.