chỗ khác giả như không nhìn thấy. Hạ Mạt lặng lẽ đặt chai nước cạnh người
Đới Tây.
Hạ Mạt bước tới bên cửa sổ, cô nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ để
nước từng chút từng chút chảy qua cổ họng mình.
“Sao uống nước chậm thế?”
Phan Nam cũng bước qua đó, đứng cạnh Hạ Mạt hiếu kỳ hỏi.
Hạ Mạt quay đầu lại nhìn Phan Nam, “Uống chầm chậm thế này cơ
thể mới hấp thu được tốt hơn”.
Phan Nam cũng thử uống từ từ, “Có lý. Hình như uống kiểu này giải
khát tốt hơn uống cả ngụm lớn”.
Hạ Mạt nhìn vào mắt Phan Nam, một cô gái rất trong sáng, tuyệt nhiên
không hề giống Vi An nạt trên nộ dưới ồn ào ngang ngược tàn ác.
“Thể lực của cậu tốt thật đấy.” Giọng Phan Nam đầy thiện chí, “Hiếm
thấy cô gái nào có thể lực được như cậu, tập hai tiếng đồng hồ rồi mà chả
thấy hụt hơi”.
“Thể lực của cậu cũng tốt đấy chứ, mà cậu nhảy đẹp lắm.”
“Trước đây mình thường hay đến các quán bar và vũ trường ca hát,
nhiều khi phải biễu diễn hàng tiếng đồng hồ nên cũng quen rồi.” Phan Nam
hỏi Hạ Mạt: “Còn cậu?”
“Mình đi làm thuê năm năm rồi”, Hạ Mạt mỉm cười, “hầu như ngày
nào cũng phải làm việc từ năm giờ chiều đến hai giờ sáng, chỉ nhảy có vài
tiếng đồng hồ như vậy có gì đâu mà khổ”.
“Sao vẫn chưa tới nhỉ?”