Lúc sau, Thái Ni cũng lên tiếng: “Cho họ thêm nhiều cơ hội luyện tập
nhiều hơn nữa, khai thác thế mạnh của từng người, quan sát họ thật tỉ mỉ,
có thể sẽ để cho thị trường định đoạt lựa chọn”.
“Anh muốn nói…” Nhã Luân ngạc nhiên.
“Vâng, ý kiến quá hay.” Jam gật đầu tán thành.
Trong phòng tập.
A Sâm rốt cuộc cũng tắt nhạc để cho các cô gái tự do nghỉ ngơi còn
mình đi qua một bên uống nước, lau mồ hôi. Đới Tây lập tức tê dại nằm lăn
ra sàn, dang cả hai chân hai tay ra, cô nhắm mắt lại thở dốc. Khả Hân và
Ngụy Nhân bò qua cười hì hì khen Đới Tây nhảy cừ thật. Đới Tây hừm một
tiếng, trong lòng tự hiểu hôm nay đã thua Phan Nam và Doãn Hạ Mạt.
Phan Nam gập người, hai tay ôm chân từ từ hít thở điều hòa cơ thể
mệt mỏi của mình.
Một bóng người bước tới.
Đưa chai nước khoáng qua trước mặt Phan Nam.
Phan Nam ngạc nhiên nhận ra chai nước khoáng đó cô để trên cửa sổ
lúc luyện vũ đạo, Phan Nam cảm kích vội vàng nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Có gì đâu, tiện thể mà.”
Hạ Mạt mỉm cười.
Trong tay Hạ Mạt còn bốn chai nước khác, cô đi tiếp qua chỗ Khả Hân
đưa ba chai còn lại cho từng người một. Khả Hân luống cuống vội nói lời
cảm ơn, Ngụy Nhân cũng lặng lẽ đón nhận, chỉ có Đới Tây đưa mắt qua