NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 190

Lạc Hi đứng trước mặt cô mỉm cười.

Hình như đã ngồi trong xe đợi cô rất lâu rất lâu.

“Hey!”

Giọng Lạc Hi khàn khàn gọi Hạ Mạt.

Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người.

Hạ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh cười thản nhiên nhưng để lộ

cái cảm giác ngạt thở từng bị người ta xúc phạm. Giây phút này, cô không
biết đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể mờ ảo nhận ra sự
hối tiếc, sự oán hận và sự mỉa mai trong sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt
anh.

“Chào anh.”

Cô bình tĩnh mỉm cười với anh.

***Nhà hàng kiểu Pháp.

Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách điền viên nước

Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một
bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nhạc sĩ violin đang kéo khúc nhạc tình lãng
mạn.

Khách không nhiều.

Một vị trí rất yên tĩnh, bên cạnh những chậu cây che khuất.

Lạc Hi ngồi đối diện Hạ Mạt.

Ánh mắt anh như làn sương buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh nói:

“Anh là Lạc Hi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.