NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 192

“Nhưng, bây giờ anh lại thấy cần phải cảm ơn em. Nếu như không

phải là em buộc anh phải ra nước ngoài, anh sẽ không có cơ duyên bước
chân vào làng giải trí, sẽ không thể có địa vị và thành công như ngày hôm
nay.” Anh lật tay Hạ Mạt lại, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô.

Hạ Mạt kinh ngạc quá đỗi, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt bỏng rát

từ lòng bàn tay tràn ra, chạy ngược lên lồng ngực. Không nể nang gì nữa,
cô rút tay mạnh ra, nhưng Lạc Hi nắm rất chặt. Trong thoáng giây, cô hiểu
rằng anh thật sự đã không còn là chàng thiếu niên của năm xưa, anh đã
trưởng thành.

“Buông em ra.”

“Em vẫn giống như ngày nào.” Lạc Hi ngẩng đầu cười, giọng nói đầy

khiêu khích, “Rõ ràng tự em đưa tay cho anh, chả ai ép buộc em, nhưng,
em lại lạnh lùng muốn rút tay lại”.

“Chuyện hồi đó nếu như cho đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ

thì em cũng chẳng có gì để nói. “Cô lại ngồi đờ ra, sống lưng thẳng đuỗn,
“Anh muốn báo thù em hay là chế nhạo, em cũng xin đón nhận hết. Chỉ
mong rằng có thể giải quyết hết mọi chuyện trong ngày hôm nay”.

Lạc Hi chớp mắt, nửa cười nửa như không, “Doãn Hạ Mạt, rốt cuộc

em có tất cả bao nhiêu sự lạnh lùng vô tình vậy?”.

Cô hơi ngẩn người ngạc nhiên.

Lạc Hi liếc xéo cô, gằn giọng: “Lẽ nào thực sự em không biết tại sao

anh lại hận em ư? Hay có lẽ vì em có thói quen lạnh lùng vô tình, sự nhiệt
tình hiền dịu ngẫu nhiên chợt hiện em mới làm anh bị cuốn hút đắm say.
Vẫn biết anh không có chỗ đứng trong trái tim em, nhưng khi bị em không
mảy may lưu luyến tiễn đưa, lúc ấy anh mới thấy hận em biết bao”.

Cô nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.