Bông hồng trắng trong chiếc bình cao cổ tỏa hương thơm dịu, nhẹ
nhàng và thanh nhã.
Hai câu nói “Xin lỗi” và “Cảm ơn em”giống như phép giải trừ lời
nguyền ma thuật, mở lối trong trái tim Hạ Mạt. Cùng một kiếp người,
không nên làm tổn thương đến nhau, có lẽ, nên hòa hợp sống dựa vào nhau
mới càng dễ sống hơn. Nhiều lời không cần phải nói ra cũng có thể hiểu
được tâm ý nhau. Và rồi Hạ Mạt nhận ra mình và Lạc Hi lại có thể nói
chuyện với nhau như những người bạn lâu năm.
Lạc Hi hỏi cô: “Sao em lại muốn trở thành ca sĩ?”. Dù là năm năm về
trước hay ngay đến bây giờ, chỉ cần đứng trên sân khấu, cô như bị một ma
lực vô hình kìm hãm. Cô vốn không phải là người không biết lượng sức
mình, vì thế, anh thực sự muốn biết tại sao cô lại có ý đồ muốn làm ca sĩ.
Doãn Hạ Mạt cười nhạt: “Em cần tiền”.
Không ngờ cô lại đưa ra câu trả lời thẳng thắn đến vậy, nhìn đôi mắt
trong vắt của cô, tận sâu trong trái tim, Lạc Hi cảm nhận dòng nước nóng
đang chảy qua. Đúng vậy, cô đã nói với anh như nói với một người bạn.
“Nếu như…”
“Nếu như anh mà nói những lời đó”, Hạ Mạt bưng tách cà phê đặt lên
môi, “sau này em sao còn dám nói chuyện cùng anh nữa”.
Lạc Hi nhìn cô.
Cô yên lặng nhấp ngụm cà phê, cô mặc quần bò áo trắng giản dị
nhưng lại giống như một cô công chúa ưu nhã. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi
mắt lãnh đạm, mỉm cười, nói: “Nếu anh muốn dùng tiền giúp em, em sẽ có
cảm giác mình là hàng hạ giá”.