NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 265

Doãn Hạ Mạt thất kinh: “Không thể được”.

Tiểu Trừng yên lặng. Từ nhỏ đến lớn, vì cậu, chị đã phải tranh cái,

đánh nhau trong cô nhi viện; vì cậu, chị cự tuyệt không chấp nhận sống
trong một gia đình giàu có chỉ nhận nuôi có mình chị; vì cậu bệnh tật mà
chị phải bỏ học; vì cậu, chị lăn lộn khắp nơi làm thêm kiếm tiền; vì cậu,
thậm chí…

Giờ phút này cậu thậm chí không thèm quan tâm đến việc chị gặp lại

người anh Lạc Hi hồi bé cậu vẫn rất yêu thích như thế nào, trong cậu giờ
chỉ là nỗi đau.

Cậu không cần phải thi vào trường mỹ thuật.

Chỉ cần học kiến trúc, vẽ thiết kế, mới có thể kiếm thêm chút đỉnh cho

gia đình.

“Tiểu Trừng”. Hạ Mạt nắm chặt cánh tay cứng ngắc của em, dịu dàng

nói: “Đừng cả nghĩ thế, thật sự chuyện này không liên quan gì đến em. Chị
muốn làm ca sĩ, muốn bước chân vào làng giải trí. Em không được học
trường kiến trúc, trời sinh ra em để làm nghệ thuật, tự do sáng tác mới là
giá trị của em”.

“Em đã quyết định rồi”.

Cô suy nghĩ, “Đưa hồ sơ đăng ký dự thi đây cho chị”.

“Em muốn học kiến trúc”.

“Chị nói là không được”. Hạ Mạt chau mày, “Chị điền hồ sơ giúp em,

nhanh, lấy nhanh ra đây”.

“Đã nộp cho trường rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.