NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 274

Nếu khóc lóc thỉnh cầu

Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta

Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng

Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.

Chàng mua kim cương vì cô ta

Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta

Cô ta là kim cương vô giá…

Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.

Rèm cửa sổ nhung màu boóc đô khiến nhà hát tối om, Lạc Hi đệm đàn

piano, những ngón tay thon dài không ngừng lướt trên phím đàn trắng đen,
lần lượt lặp đi lặp lại giai điệu bài hát. Trên sân khấu, trong ánh đèn sáng
trắng Hạ Mạt hát đi hát lại lời bài hát. Cô chăm chú nhìn anh, anh mỉm cười
với cô nụ cười đó như làn sương mờ nhạt, ấm áp, bao phủ dày đặc trong
không gian khiến tất cả mọi cái đều trở nên bình tĩnh, thân thương.

Ai ai cũng đều yêu cô ta

Cô ta là kim cương vô giá

Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp

Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.