Doãn Hạ Mạt ngỡ ngàng ngẩng mặt lên.
“Vì thích anh nên lúc đầu em mới chống đối bài xích anh. Vì thích anh
nên bao nhiêu năm qua em mới không quên được anh. Vì thích anh…”.
Giọng nói trầm ấm mê hoặc, đôi mắt đen mã não sâu lắng, “em mới tín
nhiệm anh, trước mặt anh, em không còn sợ hãi, không còn căng thẳng để
cất tiếng hát”.
Sương tràn đầy trong giọng nói ấy.
Đầu óc cô dần trống rỗng.
Như bị thôi miên, giữa bốn bề đêm tối, những làn sương trắng vấn
vương, con đường gạch ẩm ướt, ánh sao sáng mờ nhạt, nụ cười anh dịu
dàng đẹp nồng nàn, mùi cơ thể quẩn quanh bên hơi thở cô. Cô ngước nhìn
anh, trong giây phút ấy, đôi mắt cô đột nhiên hoảng hốt thất thần. Làn gió
nhẹ thổi qua, cô bấm nhẹ ngón tay cái vào lòng bàn tay, đôi mắt mới từ từ
trở lại thản nhiên là lãnh đạm.
Lạc Hi thất vọng nói: “Hạ Mạt, quá lý trí nhiều khi sẽ trở thành vô vị”.
Cô nhạt nhẽo nói: “Chung quy còn thú vị hơn so với việc bị anh trêu
đùa”.
Đôi mắt anh đột nhiên sáng rực, “Trêu đùa? Thế thì vừa rồi em đã
động lòng phải không?”.
Cô ân hận cắn chặt môi quay mặt đi, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy
chính là đang thừa nhận, và rồi cô lại vội vàng quay mặt lại.
Chính vào giây khắc này, đôi môi cô bị khóa chặt.
Anh hôn cô thật nhẹ.
Con đường nhỏ đã xanh giữa đêm khuya tĩnh mịch sâm thẳm.