NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 289

Hai bên đường, tường rào cao vút.

Ánh sao nhạt nhòa.

Đèn đường mờ ảo.

Bờ môi anh lành lạnh, đôi môi cô buốt giá.

Anh cúi xuống hôn cô thật nhẹ, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, hôn cô dịu dàng, nhè nhẹ, lạnh giá.

Tưởng như sợ cô không nhớ hay chính mình sẽ quên, anh nhìn mãi

vào đôi mắt trong veo màu hổ phách, hôn cô.

Đêm khuya.

Bóng hai người nghiêng nghiêng đổ dài trên mặt đường đá xanh ẩm

ướt.

Ngón tay Hạ Mạt bắt đầu run rẩy nhưng cô vẫn cố giữ cho giọng nói

thật bình tĩnh như màn đêm: “Nếu như đây là cách anh hy vọng được trả ơn
thì em sẽ không bao giờ thiếu nợ anh nữa…”, nói đoạn cô xoay người định
bỏ đi, hơi thở lạnh lùng băng giá.

Lạc Hi tóm chặt lấy tay Doãn Hạ Mạt: “Hạ Mạt, em thích anh”.

Cô nhắm mắt, lòng thầm buông lời nguyền rủa, nhưng rốt cuộc lý trí

vẫn chiến thắng cảm xúc, cô đáp lại vẫn bằng âm thanh lạnh lùng ngày
thường:

“Xin lỗi, em không thích anh”.

“Thật sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.