NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 319

Mí mắt cô chuyển động, nụ cười thật xinh tươi.

“… Có nghĩa là chờ đợi giờ khắc em và anh ta tương ngộ, có đúng

không? Có lẽ đoán biết trước em và anh ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau, dù là
gặp lại trong công ty Lỗi Âu hay ở bất kỳ chỗ nào đi nữa, anh ta đúng là đã
trở về, sớm muộn gì em và anh ta cũng sẽ chạm trán, vì thế anh mới không
thể chần chừ chờ đợi thêm, đã hôn em, đã qua lại hẹn hò đi chơi với em.
Giống như năm đó anh đã nói, những chuyện anh ta hại anh hồi đó, tới lúc
anh sẽ đáp trả tăng lên gấp bội. Suy cho cùng, anh là kẻ thù dai thì sao có
thể tha thứ cho em, càng không thể tha thứ nổi cho anh ta.”

Lạc Hi yên lặng nhìn Hạ Mạt. Anh nhận ra, Hạ Mạt mà anh yêu thích

phải là như thế này, thông minh như con hồ ly sau lưng mọc chín cái đuôi.
Năm năm qua, chắc hẳn cô đã phải nếm trải quá nhiều vất vả và đau khổ
nên mới giấu mình kỹ như vậy, không kiếm đâu ra bất kỳ dấu vết gai nhọn
sắc cạnh nào ở cô.

Cô nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ

xe, giọng nói thật nhẹ nhàng: “Đáng tiếc, lại để cho anh thất vọng rồi”.

Trong màn đêm, giữa khu phố trung tâm rất ít người, mấy chiếc xích

đu yên lặng buồn bã, chỉ có một cô bé chừng bảy, tám tuổi cô độc ngồi trên
chiếc xích đu màu đen, cô bé cúi đầu hình như đang khóc vì không có ai
chơi cùng.

Mái tóc dài dày như rong biển che khuất bên mặt, Lạc Hi nhìn không

rõ thần sắc Hạ Mạt thế nào. Anh đưa ngón tay vén tóc cô qua sau tai,
gương mặt trắng như ngà, mái tóc dày xõa tung, cảm giác ngón tay đâu
phải là sự nhu mỳ mềm mại, là sự bướng bỉnh ương ngạnh nhưng vẫn động
lòng người xót thương. Anh vuốt ve mái tóc cô, chầm chậm hỏi:

“Em đã từng yêu anh ta?”

“Khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.