NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 343

Ánh sáng chói lòa, Hạ Mạt không mở mắt nổi.

“Cô có ổn không?”

Giọng nói trầm đầy căng thẳng bên tai Hạ Mạt đang đau đớn khổ sở,

cô thất thần nhìn những hạt bụi bay vòng vèo trong trùm sáng mặt trời, giật
mình hoảng hốt. Hình như lại quay về cảnh thượng bao nhiêu năm về trước,
xa xưa rồi, cô và Tiểu Trừng sống trong ngôi nhà ấm áp của bố mẹ Doãn,
bố Doãn độ lượng vị tha, mẹ Doãn hiền thục đảm đang, trong vườn nhà có
cây hoa anh đào rất đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mọi
người ngày ngày ngồi cùng bàn ăn, một gia đình thân thương như máu mủ
ruột thịt.

Đó là quãng đời hạnh phúc nhất của cô.

“Bị thương à?”

Hai cánh tay nâng cô từ dưới đất lên, ôm cô vào trước ngực, ngực một

người đàn ông, hơi thở người đó dồn dập căng thẳng, hình như muốn ôm
chặt cô trong lòng nhưng lại sợ cô đau.

Cô nhìn người đó mờ mịt không hiểu gì.

Đôi mắt xanh thẫm nồng nhiệt, sống mũi cao thẳng ngạo mạn, môi

trắng bệch, trên mặt có dấu vết hình như vừa mới đánh nhau, trong sắc mặt
thản nhiên lạnh lùng có cái gì đó xa lánh khó gần, nhưng giọng nói tràn đầy
quan tâm, gấp gáp, đau thương.

Là Âu Thần.

Cô đờ đẫn kinh ngạc, một dòng nước mát lạnh từ từ chảy qua trái tim,

giống như ngày xưa trong vườn, những cánh hoa anh đào nho nhỏ rụng trải
thành con đường đêm. Trong phút giây hoảng hốt, hình như lại trở lại cảnh
tượng bao nhiêu năm về trước, xa xưa rồi, giữa tiết hè nóng nực, ngày bé,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.