NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 411

Hạ Mạt đứng dậy: “Mình về đây. Cậu nhớ uống thuốc, sáng mai mà

còn sốt thì phải đi khám bác sĩ đấy nhé”. Nói đoạn, cô cười với Đào Thục
Nhi rồi chuẩn bị ra về.

“Hạ Mạt…”

Đào Thục Nhi nghẹn ngào: “Tại sao… không nhân cơ hội này đánh

gục mình…”

Hạ Mạt tắt nụ cười, “Sao mình lại phải đánh gục cậu chứ? Trên con

đường thành công gặp thiếu gì người phải cạnh tranh, nếu chỉ bằng cách
hủy diệt người khác mới có chiến thắng, sẽ tiêu hao tinh lực thảm hại mà có
khi chưa chắc đã đạt được sở nguyện. Tại sao không nâng cao năng lực bản
thân? Có như vậy chiến thắng mới thêm nhiều ý nghĩa”.

Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi vài giây, “Và còn hơn nữa… cậu là bạn

của mình”.

Hạ Mạt mỉm cười, “Cậu nhớ hôm đó không? Trân Ân sơ ý đụng ngã

cậu trong lớp học, đầu gối cậu chảy máu, nhưng cậu không để bụng, lại còn
an ủi Trân Ân nói không việc gì”.

Đào Thục Nhi nhớ lại, gương mặt cũng nở một nụ cười, chuyện xảy ra

đã khá lâu. Nhớ đến đây, đôi mắt trong veo của Thục Nhi lại ảm đạm u ám.

***Doãn Hạ Mạt về đến nhà thì đã chín giờ tối. Vừa bước qua cửa, cô

đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện, cô vừa thay giày vừa
cảm thấy rất lạ. Rất hiếm khi có người ngoài đến nhà, Tiểu Trừng xưa nay
chả bao giờ rủ bạn tới, Trân Ân lâu lâu mới đến chơi.

“Chị, chị về rồi à?”

Trừng bước đến đón chiếc túi xách của chị, ánh mắt, nét mặt vô cùng

hoan hỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.