“46 giây!”
“47 giây!”
…
Tất cả đèn của trường quay đều tập trung ánh sáng lên sân khấu, trong
góc khuất dưới hàng ghế khán giả, ẩn giấu dáng hình của một chàng trai,
không ai để ý hắn. So với suy nghĩ của hắn, cô bé thông minh hơn nhiều,
Lạc Hi mỉm cười, việc cô bé biến tấu cách hát sang hát nói kiểu R&B tuy
hơi khôi hài, nhưng lại rất linh hoạt khiến mọi người thích thú, hơn nữa lại
có thể dựa vào những tiếng “hey”, “yoo” để kéo dài thêm thời gian.
Lạc Hi đăm đắm nhìn Hạ Mạt.
Giữa vô số những que phát sáng huỳnh quang, cô bé mười lăm tuổi
với gương mặt có nụ cười rực rỡ nhất, đôi mắt trong sáng, những bước
nhảy non nớt nhưng vui nhộn so với cô bé thường ngày luôn lầm lỳ, lạnh
lùng, thờ ơ hình như là hai người khác biệt, là hai vật thể cơ bản không tồn
tại chung cùng một thế giới.
Chỉ có điều, hai người họ cùng muốn thể hiện bài hát này mà thôi.
Đột nhiên Lạc Hi có cảm giác.
Hình như Hạ Mạt bắt đầu căng thẳng, người đang cứng lại.
Dưới sánh sáng đèn tụ quang nóng rát.
Bàn tay Hạ Mạt bắt đầu từ từ đổ mồ hôi lạnh.
Khi luyện tập, cô bé bảo Tiểu Trừng chỉ phụ trách phần hát nói, còn
phần hát theo nhạc để mình tự hát cũng được. Hạ Mạt rất tự tin khi nói vậy
với Tiểu Trừng.