NẮNG VỠ - Trang 122

- Ông là chúa hay ăn gian!

Ông cười:

- Có tôi với bà, ăn gian làm gì.

- Chơi hôm nay phải nghiêm chỉnh đấy!

- Quân tử nhất ngôn! Tôi đi trước.

- Không được! Ván bài này quan trọng không đùa được. Chơi như

ngày xưa ấy!

Ngày xưa. Thời trẻ con ông với bà từng chơi trò này. Ừ, chỉ có trẻ con

là công bằng thôi. Hai người nắm tay "oẳn tù tì". Ông ra chậm hơn bà một
tí thôi. Ông thắng. Thế mà bà cũng mắng:

- Ông là chúa hay ăn gian!

Ông bốc sỏi lên và rải ra các ô

- Tôi có gian gì đâu. Bà thua rồi!

- Được! Chưa biết mỉu nào cắn mửu nào đâu.

Hai người vừa chơi vừa tính toán quân bài. Bà theo dõi ông rất chặt.

Bên này ông đã ăn được một quan. Vốn cũng kha khá. Đến lượt bà đi, rải
hết quân, chỉ còn một lượt đi nữa là bà ăn tất cả quan, cả quân bên phía bên
ông. Ông bỗng vu cho bà ăn gian rồi lấy tay xoa lẫn lộn hết cả.

- Chơi lại! Bà ăn gian. Chơi lại.

Bà không bằng lòng:

- Ông ăn gian thì có! Tôi đã lường trước rồi thế mà vẫn bị ông ăn gian

được. Ông chả quân tử tí nào. Được! Tôi tha cho ông ván này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.