NẮNG VỠ - Trang 141

NẮNG VỠ

Lê Thanh Kỳ

www.dtv-ebook.com

Nắng Vỡ

Hoài bước chân vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Đây là nhà của cô. Cô

mới mua. Căn hộ rộng ba nhân năm mét, đồng dạng với cái hộp diêm. Có
một cái hộp khác chung tường với nhà cô nhưng nó lại quay sang một
tuyến phố sau. Mới đầu mua được cái nhà này, Hoài sướng thít cả người.
Hai ông bà giáo cùng họ là Đỗ Thanh và Đỗ Thúy biết cô có ý định mua
nhà liền rỉ rả: "Hay là cô lấy nhà của chúng tôi đi. Tuy bé một tý nhưng chỉ
có một mình cô ở thì rộng. Sau này có chồng con lên thêm tầng ba nữa, ở
cũng chả hết". Rồi bà giáo còn bảo: "Tôi với ông ấy chỉ còn vài tháng nữa
là nghỉ hưu. Ông giáo nhà tôi lại là người độc đinh trong họ… Gớm, vừa
mới nghe tin chúng tôi về quê ở, cả họ mừng…". Hoài cũng thấy hợp lý.
Lúc giao tiền bà giáo ra vốn hẳn cho một triệu, điều này khác hẳn với tính
cách của bà! Đúng là trí thức có khác, rộng rãi quá! Ban đầu lúc dọn nhà,
Hoài thật sự hài lòng, đi đâu cũng chỉ mong sao cho chóng về đến nhà

mình là nơi cất giữ cái hình hài đã ba lăm tuổi, bảo hiểm chắc chắn

trong cái hộp bê tông! Cảm giác thật thoải mái và an toàn. Mấy ngày đầu
cô không hề để ý gì đến căn hộ chung vách phía bên kia. Cứ đi làm về là họ
lại cãi nhau, xem ra đấy mới là nguồn sống chính chứ không phải cơm gạo.
Mà chuyện gì họ cũng ra vấn đề. Từ chuyện vật chất nhỏ như cái kim, đến
chuyện xã hội như bàn về ngày tận thế của loài người. Cô vợ đi chợ về,
chồng hỏi mua rau ở đâu? Rằng mua rau sạch siêu thị - Tin làm sao được
cái siêu thị - Thế không thì tin ai? Lại cãi nhau. Chồng mua chiếc tủ lạnh,
nhưng tủ gì lại không biết làm đá. Vợ hỏi mua ở đâu? Hàng giảm giá, nhờ
người quen mua hộ - "Càng quen càng lèn cho đau". Hoài nằm bên này còn
nghe rõ tiếng thở dài và cái giọng kim của cô vợ. Anh chồng rút điện thoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.