NẮNG VỠ - Trang 145

kèm theo có dấu công chứng nhà nước hẳn hoi: "Một hoặc cả hai bên đều
có quyền xây dựng nhà mình mà không phải hỏi ý kiến người liên quan.
Nhưng phần tường chung sẽ thuộc về người xây sau". Hoài mừng rơn,
mình vớ bở rồi, đôi vợ chồng phường chèo hào phóng quá. Mình thế là
được lời mấy phân tường rồi. Thật không thể tin được! Sao giờ vẫn còn có
người rộng rãi, xởi lởi thế không biết! Cô sửa lại phone, rung đùi gõ nhịp
theo từng giai điệu bài hát từ chiếc máy nghe nhạc. Cô ngắm mãi người đàn
ông trên màn hình. Người mà bấy lâu nay luôn đem lại niềm tin cho cô.
Anh ấy đây à? Được đấy chứ! Nhóm bạn học của cô lập ra một blog để
hàng ngày tin tức cùng chia sẻ với nhau. Rồi đột nhiên anh chàng xuất hiện
mang nhiều điều mới mẻ đến cho các cô. Hoài thích cái suy nghĩ của anh
ta, nó cứ na ná giống như từ trong óc cô đi ra vậy. Còn Loan, cô bạn kỹ sư
địa chất thì đầy ngờ vực. Cô hỏi anh ta: "Anh là ai? Có phải thợ săn
không?". "Không! Tôi chỉ là ngọn gió lang thang". "Ngọn gió ấy từ đâu
tới?". "Nó ở khắp mọi nơi". Loan khuyến cáo các bạn lập trang khác. Mọi
người phản đối: "Cứ để xem anh ta làm được gì". Loan công khai trên blog:
"Tớ xin rút lui. Nhà toàn bà cô, có một ông mãnh tất nhiên được chiều rồi".
Hoài cũng bênh: "Anh ta là nhà thơ đấy! Văn dễ đo - Báo khó dò. Cứ để
ngọn gió lang thang làm khách nhà mình thì đã sao!". Hoài đọc thơ: Anh
chẳng thể tin ai/ Chỉ biết tin vào nắng/ Giọt nắng vô tình…/ Đậu vào mắt/
Em/ Thơ ngây. "Ngọn gió lang thang" lấy địa chỉ từ blog rồi gửi riêng cho
Hoài, kèm theo mấy dòng: "Anh như ngọn gió muốn vào rừng cây". Thêm
mấy dòng nối bút: Bạn em như Tào A Man. Anh cũng xin liều mạng làm
quen. Chỉ có mấy vần thơ làm quà (Thơ anh làm là thơ xịn đấy, anh đổ mồ
hôi thật đấy! Anh tin và quý mến em thật đấy!). Hoài mỉm cười. Cô xét
thấy anh cũng thơ ngây đấy chứ! Cũng tâm trạng đấy chứ! Tâm tình cũng
như ngọn gió lang thang chả biết đi đâu, về đâu. Đâu cũng muốn đến mà
bước chân bối rối, đầy sợ hãi. Mình là gì trên thế gian này? Một cái xác
đang dần đổ bóng. Cả cái trần gian này đang tả tơi trong vội vã, trong tìm
kiếm. Trong cơn tuyệt cùng vẫn không thể nhận ra đang ở đâu trong hiện
tại? Cứ bảo sống cho mình mà như cho ai, cứ thực thực hư hư dùng cái giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.