NẮNG VỠ - Trang 144

tránh các chướng ngại vật; nào là giường cá nhân Hàn Quốc, tủ quần áo Ja
Pan, bàn trang điểm Đài Bắc, bàn máy tính Hòa Phát, bộ minh đào mini…
Gặp vật gì lại quệt tay một cái lấy khước. Người Tuyết lượn tránh các đồ
vật mềm như cái lạt: "Chị ôi! Em ước được như chị quá! Đến kiếp nào em
mới được. Chị thông cảm cho em nhá, nhà chị là em đến sau cùng, chơi với
chị lốt ngày hôm lay là mai em phải vào trận ngay! Em xác định rồi, phải
ép xác, phải cày như điên, phải đảo tung cái trật tự lày lên". Cô sực nhớ ra:
"Lày, chị lày. Ngày hôm qua em đến nhà chị Thơ. Chị biết không, thật
không thể tin nổi! Hai anh chị ấy dạy như điên! Chị có nhớ cái nhà hai tầng
ở mặt phố Khai Trí không? Không phải thuê như rêu rao đâu, mua rồi đấy!
Chị có tin không? Anh dạy trên tầng. Hai phòng… Hai mâm. Chị tầng trệt
cũng hai mâm, dọn cái bếp làm thêm một mâm nữa là ba. Chị mà nhìn thấy
cũng sướng mê". Mồm Tuyết không cười nữa nhưng mắt vẫn cười: "Chị ôi,
thời buổi lày thật khó tin chị nhỉ? Chả biết quốc học có đập chết học bụi
hay không? Nhưng mà em vừa thấy buồn lại vừa thấy vui, chị có tin
không? Đảo lộn hết cả, chị nhỉ? Thôi kệ nó đi! Cả bộ môn mình, cả trường
mình, cả cái bộ mình đánh mất mình rồi. Buồn mà vui, chị nhỉ? Thôi, kệ ló
đi!". Vừa vặn lượn hết một vòng quanh cái hộp diêm, đến cửa ra vào là
Tuyết rút lui: "Thôi chị nhá! Đến thăm chị một lát thôi em về đây kẻo tắc
đường. Đường với sá thật không thể tin lổi!". Hoài nhìn theo Tuyết nhí
nhảnh nhảy nhót trên từng bậc thang. Cô giống như con chim non, chuyền
từ đoạn ngắn đến đoạn dài. Rồi đến một ngày nào đó Tuyết vụt bay cao,
bay xa. Nhưng nhỡ ra trong lúc tập chuyền… Nhỡ ra, nhỡ ra. Thật không
thể tin nổi! Hoài chả dám nghĩ nữa. Cô đeo chặt phone rồi bật máy tính,
vào email và mở thư ra xem. Người bạn mới quen, hôm nay gửi kèm theo
ảnh. Trông tự tin. Đẹp trai. Miệng cười ấm. Hai hàm răng trắng muốt, góc
chụp tốt, nắng đậu trên răng phản chiếu trông như ảnh nghệ thuật, đính theo
bài thơ "Nếu tin anh" tặng cô, kèm mấy câu đề vụng về. Hoài mỉm cười,
niềm vui đến râm ran như rôm cắn. Dạo này cái hộp của cô tự nhiên vắng
lặng rồi bỗng chốc lại ồn lên tiếng đập phá. Thì ra bên ấy họ đang làm nhà.
Ôi Chúa ơi, lạy Chúa từ bi! Ông bà giáo nhẫn nại cả đời mà chả được
hưởng phúc. Mình thật là may mắn. Trong giấy tờ nhà đất, hồ sơ trích lục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.