NẮNG VỠ - Trang 83

- Rõ khổ! Thế tình hình sức khỏe của cô Xen hiện giờ thế nào? - Chị

Cật hỏi thăm.

- Tốt rồi, nhưng ngặt một nỗi cứ thấy ai có vẻ tử tế thì cô ấy sợ, cứ ôm

lấy đầu mà rú lên, nghe rợn lắm! - Rồi cô Tẻ bỗng nhìn vào thúng bún, ớ
ra: "Ế hay sao mà còn nhiều thế! Thôi em đi về kẻo tối".

Cô Tẻ về rồi, chị Cật ngồi thừ ra trên ghế. Ánh chiều tà đã thấp thoáng

ngoài mành. Anh Lực lúc này mới nói:

- Mẹ nó này. Tình hình quán ta phải đóng cửa thôi. Lúc chiều tôi sang

hỏi thăm, chú bảo vệ nói bắt đầu từ hôm nay, công ty cơm bụi Thiên - Địa -
Nhân hợp đồng nấu cơm hộp mang vào tận nơi, không cho công nhân ra
ngoài ăn tự do nữa. Họ tính mỗi công nhân chỉ cần chậm một phút đem
nhân với số người rồi quy ra sản phẩm thành tiền cũng làm họ thiệt hại mất
mấy trăm bạc một ngày. Chỉ ác một cái là họ làm vợ chồng mình không kịp
trở tay.

Chị Cật nghe nói xong, người cứng đơ, hai tay duỗi ra như người bị

trúng đạn. Hồi lâu, sự quật cường trong chị trỗi dậy, chị động viên mình:
Chẳng sao, không làm việc nọ thì làm việc kia, sợ gì? Chị suy tính rất
nhanh rồi đưa mắt nhìn quét anh Lực một lượt từ đầu đến chân. Anh nghĩ
chị nhìn anh lo lắng sợ lại chơi dài như hồi mới bị thu hồi đất, kỳ thực chị
đang tính toán, cắt đặt và có chút phân vân vì chị thấy anh gầy yếu, ẻo lả,
nhìn rõ cả xương bên trong nên chị có phần ái ngại, nhưng rồi chị vẫn
quyết:

- Từ ngày mai, ông theo bọn thằng Kiến, thằng Sâu, thằng Jun, theo

chúng nó mà đi làm. Nhưng nhớ hết việc phải về, đừng có mà theo lũ
chúng nó chơi bời hư người. Anh Lực rõ mừng nhưng cố không để lộ ra,
nhưng chị thì biết thừa. Anh cũng có cái lo lắng cho riêng mình, nhưng
không biết làm thế nào, chỉ biết nhìn chị đăm đăm. Chị Cật nhận ra, khoát
tay một cái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.