NẮNG VỠ - Trang 87

- Giá công ty để cho mùa màng xong hẵng gọi.

Người đàn bà mặt nhỏ tiếp lời người đàn bà mặt bầu:

- Thế thì còn nói chuyện gì nữa!

Người đàn bà dỏng cao vẫn lầm lũi, im lặng theo bước chân người đi

trước, gót dép vẩy nhẹ những hạt bụi mờ ẩm ướt vào ống quần của người đi
sau. Gương mặt người đàn bà thật đẹp và trông thật buồn trong suy tư:

Ừ, giá được thế thì hay quá! Vụ này anh ấy phải gặt một mình...

Anh ấy... Anh ấy lúc nào cũng yêu đất, trăn trở với đất. Anh bảo: "Đất

chính là máu của người nông dân". Người ta bỏ đi khắp phương, đi tìm một
quê hương thứ hai có tương lai hơn nhiều cái quê hương đã sinh ra họ vì nó
chẳng có hứa hẹn gì ngoài hai vụ chiêm mùa, lúa vài tạ một sào. Một trăm
thứ cần đến tiền, đều bâu vào vài tạ lúa ấy.

Anh mất ngủ nhiều đêm. Đất này đã đẻ ra anh, ruộng này đã nuôi sống

anh. Nếu bảo anh bỏ làng đi thì chỉ có cái chết mới đem được anh đi. Một
người yêu quê, yêu đất như anh không dễ gì chấp nhận sống nghèo. Chị
biết điều ấy. Chị biết mơ ước của anh, anh muốn bà con họ mạc dồn điền
lại, chỉ có thế mới hy vọng đổi đời. Anh yêu đồng ruộng, anh yêu quê lắm!
Còn chị thì yêu anh. Anh cần công việc, còn chị thì cần sự yên ổn. Nhưng
thế giới này đang phẳng dần ra, cả cái làng của anh cũng thế. Một bữa anh
bảo: "Em đi xuất khẩu lao động vài năm đi". Chị giãy nẩy lên bảo: "Không
đi!". Anh buồn lắm, chỉ khe khẽ thở dài. Cái tiếng thở dài đã nén căng như
lò xo. Chị thương anh, thương tiếng thở dài trong người đàn ông? Hay
tiếng thở dài của một nền văn minh lúa nước?

*

Mặt trời lên cao chút nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.