NẮNG VỠ - Trang 89

chết đi, chị lại xót ruột, lại kêu ca: "Thôi đừng nuôi nữa". Lại bị đòn, lại bị
lột trần truồng ra trong cái lều vịt. Mỗi lần như thế, thật lạ là chị chỉ ước giá
như không có đàn ông...

Đêm hôm qua, chị cho hắn uống nhiều rượu hơn, hắn ăn hết hơn một

chục quả ớt. Chị lại nằm ra cho hắn đóng cái cọc vào đấy. Chị nằm và nghĩ
đến ngày mai, chửa đi đã thấy nao nao xứ người. Bất ngờ chị thấy thương
cái người đàn ông là chồng chị, tỏa ra toàn mùi rựợu ớt. Chết đi! Ai bảo là
chồng. Mà nếu chăn nuôi được thì hắn có ăn cả vào mồm hắn đâu, cả chị
nữa, chí ít ra chị cũng được gặm hai cái cẳng chân vàng vàng. Mà hắn cũng
có lười đâu, xem ra hắn càng chăm thì càng nghèo thêm. Rồi chị lại nghĩ
đến các món vay, đến cái lều vịt bên sào ao đa canh. Đến nửa đêm chị trốn
đi. Ba chị em đã bàn kỹ rồi, hành lý chị gửi ở nhà bạn. Các chị phải ra đi từ
tang tảng sáng. Nếu hắn thức dậy mà biết thì mọi việc coi như hỏng cả...

*

Người đàn bà mặt bầu thôi không nói nữa, cũng không tròng ghẹo

người đàn bà mặt nhỏ cho vui, lại sợ chạm vào, cày lên nỗi buồn cơ kiếp
buộc thắt người đàn bà tóc xoăn. Chị nhìn xuống lòng mương và thấy mình
trong ấy. Vén mớ tóc, chị buồn buồn bảo:

- Chả ai như lão ấy nhà em, vợ đi xa mà cứ coi như đi chợ Đại.

- Được như chú ấy đã sướng một đời.

- Thì đành rằng như thế, nhưng vợ chồng ăn ở với nhau. Hai năm mới

lại được về chứ có ít gì đâu. Lúc em đi nằm, lão ấy cứ ngồi xem ti vi. Đến
lúc em đi thì lão ấy vào đi ngủ...

- Ai bảo sinh ra làm cái kiếp đàn bà làm gì. Thôi! Giá tôi chỉ cần được

một phần như thế thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.