vụ giam giữ này đã không làm chậm lại các vụ giao dịch ma túy. Đó là bởi
vì thường thì những người đứng sau chấn song không phải là những ông
trùm khét tiếng, hay những bố già mafia, hay những đại lý lớn - thay vào đó,
các tù nhân bị giam giữ lại là những người sở hữu một lượng nhỏ ma túy,
thông thường ít hơn hai gram. Họ là những người sử dụng. Người nghiện.
Đi tù không giải quyết được vấn đề của họ - nó thường làm tình hình tồi tệ
hơn.
Số lượng tù nhân liên quan đến ma túy ở Mỹ nhiều hơn số lượng tù
nhân của cả Liên minh châu Âu. Vấn đề là việc giam giữ gây ra một chu kỳ
tốn kém và luẩn quẩn về tái nghiện và tái giam. Nó phá vỡ các vòng kết nối
xã hội hiện tại của con người và các cơ hội việc làm, tạo cho họ những chu
kỳ xã hội mới và các cơ hội việc làm mới - những thứ thường đổ thêm dầu
vào ngọn lửa nghiện ngập của họ.
Mỗi năm nước Mỹ chi 20 tỉ đô la cho cuộc chiến chống ma túy; con số
trên toàn cầu là hơn 100 tỉ USD. Nhưng các khoản đầu tư này không hiệu
quả. Kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, việc sử dụng ma túy dường như mở rộng
hơn. Tại sao khoản chi này không thành công? Khó khăn với việc ngăn chặn
ma túy nằm ở chỗ nó giống như một quả bóng nước: nếu bạn ép nó xuống
ở một nơi, nó lại phồng lên một nơi khác. Thay vì tấn công nguồn cung,
chiến lược tốt hơn là giải quyết nhu cầu. Và nhu cầu ma túy là trong não
của người nghiện.
Một số người cho rằng nghiện ma túy là vấn đề đói nghèo và áp lực
đồng trang lứa. Những người đó đóng một vai trò nhất định, nhưng cốt lõi
của vấn đề là sinh học của bộ não. Trong những thí nghiệm, chuột sẽ tự đưa
ma túy vào cơ thể, liên tục chạm được liều ma túy với chi phí của thức ăn
và thức uống. Những con chuột này không làm điều đó vì tài chính hay áp
lực xã hội. Chúng đang làm điều đó bởi vì các loại ma túy đó sẽ được vào
mạng lưới thần kinh thưởng cơ bản trong não của chúng. Ma túy nói với