ước tính nhanh chóng về những gì tôi có thể cảm thấy. Đây là một mẹo hiệu
quả cho não bộ để hiểu rõ về tôi và dự đoán tốt hơn những gì tôi sẽ làm.
Hóa ra, đó chỉ là một trong số rất nhiều mánh khóe.
NHỮNG NIỀM VUI VÀ NỖI BUỒN CỦA SỰ ĐỒNG CẢM
Chúng ta xem phim để trốn vào thế giới của tình yêu và đau khổ, phiêu
lưu và sợ hãi. Nhưng những anh hùng và nhân vật phản diện chỉ là các diễn
viên được phóng chiếu trên màn hình hai chiều - vậy tại sao chúng ta lại
quan tâm đến những gì xảy ra với những ảo tưởng thoáng qua? Tại sao các
bộ phim làm cho chúng ta khóc, cười, thở gấp?
Để hiểu tại sao bạn quan tâm đến các diễn viên, hãy bắt đầu với những gì
xảy ra trong não khi bạn đang trong cơn đau. Hãy tưởng tượng ai đó đâm
vào tay bạn bằng kim tiêm. Không riêng khu vực nào trong não xử lý cảm
giác đau đớn này. Thay vào đó, sự kiện này kích hoạt một số khu vực khác
nhau của bộ não, tất cả đều hoạt động. Mạng lưới này được gọi là ma trận
đau.
Điều đáng ngạc nhiên đó là: ma trận đau rất quan trọng đối với cách
chúng ta kết nối với người khác. Nếu bạn xem người khác bị đâm, hầu hết
các ma trận đau của bạn sẽ được kích hoạt. Không phải những khu vực đó
nói rằng bạn thực sự đã bị đâm, thay vào đó chúng liên quan đến trải nghiệm
cảm xúc đau đớn. Nói cách khác, việc xem người khác đau đớn và việc
chính chúng ta bị đau đều sử dụng cùng một cơ chế thần kinh. Đây là nền
tảng cho sự đồng cảm.
Đồng cảm với người khác là thực sự cảm nhận được nỗi đau của họ.
Não bộ tiến hành một mô phỏng bắt buộc về những gì sẽ diễn ra nếu bạn
đang ở trong tình huống đó. Khả năng này của chúng ta là lý do khiến các
câu chuyện - như phim ảnh và tiểu thuyết - lại rất hấp dẫn và phủ rộng khắp