NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 114

Nghe điện, Tần Ương quả thật dở khóc dở cười.

Mẹ Tần Ương đi miếu cúng bái, cầu được hai tấm bùa bình an, sau lại

đem mấy chai nước suối bày biện trên bệ thờ trước mặt đại tiên, suốt ba
ngày ba đêm chuyên tâm thành khẩn vừa viết bùa vừa niệm kinh, thái độ
hết sức trang nghiêm cẩn thận, xem ra chỉ còn thiếu mỗi việc thỉnh “vị tiên
nhân” kia về ở nhà mình, sớm hôm cung phụng như một tín đồ ngoan đạo.

Ba Tần Ương không phản đối không tán thành, chỉ bình luận mỗi một

câu: “Đó là mê tín dị đoan.”

Nói rồi quay qua lấy hai chai nước suối nhét vào túi sách Tần Ương:

“Lúc thi có khát thì lấy ra uống nghen con.”

Phân nửa những món đồ đó đều là cho Thẩm Tấn cả. Lúc nhận lấy lá

bùa bình an cùng chai nước từ tay Tần Ương, vẻ cười cợt bình thường của
cậu ta đột nhiên biến mất, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chỉ có dì là còn
nhớ đến tôi.” Ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ương thoáng hiện sự buồn bã,
nụ cười bên khóe môi cũng gượng gạo khó khăn.

Tần Ương không quen nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, quay mặt đi:

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Nói rồi, ôm lấy vai Thẩm Tấn cùng đi vào trường thi.

.

.

.

Lúc ra khỏi cổng trường, Tần Ương nhìn thấy Lão Du đang đứng đợi

một mình ngay ở bên ngoài. Lúc bình thường, bọn học sinh trong lớp chẳng
đứa nào thích nói chuyện với Lão Du, hỏi đến lý do thì ai cũng mặt nặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.