NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 115

mày nhẹ kêu ca rằng đó là bởi vì ông thầy đó không những thích giáo huấn
học sinh mà tính tình còn rất khư khư bảo thủ. Nhưng lúc này đây, Tần
Ương lại chủ động đi thẳng đến chỗ Lão Du: “Thầy Cao, đề thi năm nay ra
không khó lắm, nội dung đều nằm trong phạm vi mà thầy đã ôn tập mấy
hôm giờ, bài làm của em…vô cùng thuận lợi.”

“A, thật sao, vậy là tốt rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, nhiều vào

nhé.” Vẻ mặt đang căng thẳng của Lão Du sau khi nghe xong những gì Tần
Ương nói rõ ràng là đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trong một thoáng, khi đôi
mắt sau cặp kính trắng ánh lên nét cười vui sướng, mơ hồ nhìn thấy được
những nếp nhăn trũng sâu hiện ra nơi đuôi mắt.

Cũng trong một thoáng ấy, một cảm giác nửa ngỡ ngàng nửa kinh

ngạc xâm chiếm lấy Tần Ương. Người giáo viên đang cười rất hiền đứng
trước mặt cậu đây, tuổi đời còn chưa đến bốn mươi, so với cha mẹ cậu thì
nhỏ hơn nhiều lắm, ấy thế mà…Loáng thoáng nhớ lại rằng, đã có lần nghe
thầy cô trong trường bảo đây là lần đầu tiên thầy Du đảm trách việc chủ
nhiệm một lớp ở khối cấp ba, sợ rằng thời gian qua, bao nhiêu tâm sức đều
đã đổ dồn cho đám học trò nghịch ngợm trong lớp hết cả rồi. Trong một
lúc, thật không biết phải nói gì thêm.

Từ xa xa bỗng nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Tần Ương đành phải vội vã

cúi chào: “Em gặp thầy sau ạ.”

Đi được vài bước ngoái đầu nhìn lại, thấy người giáo viên cao gầy ấy

vẫn đứng yên ở chỗ cũ, lẳng lặng ngóng trông, bên cạnh là dòng người nói
cười không ngớt từ bên trong trường thi vẫn liên tục đổ ra.

………

Ba ngày thi oanh oanh liệt liệt trôi qua, dần chỉ còn là cái bóng mờ

đáng nhớ của chuỗi ngày nghỉ ngơi ba tháng dài đăng đẵng. Từ lúc đi học
đến giờ, đây có lẽ là kỳ nghỉ dài ngày nhất mà Tần Ương và Thẩm Tấn trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.